Tìm kiếm: Phòng-ngủ
Tôi hỏi chồng nhiều lần nhưng anh chỉ nói chắc do con anh gần gũi với cô giúp việc nhiều hơn nên mới thế. Tôi nghe cũng bán tín bán nghi.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng, đau quá tự khắc buông. Giờ thì tôi đã đau đủ nhiều để ra đi buông bỏ hết. Từ giờ, tôi chỉ sống vì hai con của mình.
Nếu không phải em chồng tự nói ra, có lẽ cả đời này tôi cũng không biết mình đã từng có một số tiền lớn như thế.
Minh thấy đầu óc choáng váng, không thể tin vào những gì mình đã nghe thấy. Hóa ra suốt 4 năm sống cùng nhau, Yến vẫn nhớ mong người yêu cũ.
Tôi ngỡ ngàng khi thấy mẹ chồng đi vào một căn phòng bỏ không phía sau vườn. Tôi tá hỏa khi thấy bà lấy nhang ra đốt. Trong phòng kia có một cái bàn thờ nhỏ, trên đó có một tấm hình của người phụ nữ.
Tôi ngồi kiên nhẫn đọc từng chiếc đơn có dấu hiệu nhòe chữ hoặc có cái đã bị vò nát. Bàng hoàng hơn khi nghe vợ mình nhẹ nhàng thú thật từng lời.
Tôi vừa đến chơi, chị gái đã kéo tôi xuống nhà bếp rồi thì thầm một câu vào tai.
Ả nhân tình cứ hét toáng lên như cho cả thiên hạ này biết đây là người chồng ngoại tình của em. Nhưng chồng em không còn để ý đến cô ta, chỉ lo chạy đến đỡ em vào lại viện khám.
Anh không đáng được tha thứ. Có lẽ, cuộc sống này vẫn vậy. Anh đánh mất gia đình chỉ vì một phút ham vui.
Sau đó, người yêu có gọi điện tôi cũng không bắt máy. Có lẽ yêu một người đàn ông từng ly hôn hạnh phúc thật, nhưng tôi không đủ bao dung để lấy anh ấy làm chồng.
Tận mắt thấy cô giúp việc đưa túi đồ ăn thừa của gia đình cho người đàn ông đã đứng đợi sẵn ở góc đường, tôi hoang mang lắm.
Tôi sốc điếng khi biết đó là giọt máu của chồng mình, trong khi anh chỉ mới mất có 1 tuần chị đã đòi bỏ đi đứa bé.
Dù đang buồn ngủ nhưng tôi cũng phải gọi chồng vào bên trong và tán dương anh ấy. Chồng ôm tôi từ đằng sau, thơm lên mái tóc tôi và nói "Thấy có đẹp không? Anh đích thân đi mua rồi thay cho em đấy!".
Vừa rồi em đi khám định kỳ, thai đã được 5 tháng tròn. Em đi một mình vì chồng nói bận gặp khách hàng đặc biệt. Đến khi sắp khám xong thì chồng em bảo ở yên đợi anh ấy đến đón, rồi chở em về nhà.
Tôi tên Dương, năm nay tôi 42 tuổi, có một người em trai nhỏ hơn tôi 8 tuổi tên Khải. Từ lúc tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi đã bắt đầu buôn bán rau củ quả. Ngày đó bố mẹ tôi chủ yếu bán hàng ở chợ, thế nên hôm nào cũng không quản gió mưa đi làm, tuy rằng vất vả nhưng kiếm tiền khá nhanh.
End of content
Không có tin nào tiếp theo