Tìm kiếm: Phòng-trọ
Tôi sợ rằng có lẽ khi mình mất đi, các con cũng không hề biết!
Vợ chồng tôi đều làm công nhân, lương tháng chỉ đủ nuôi con, vậy mà chị dâu ép chúng tôi phải gánh phần nuôi dưỡng ông bà.
Bố mẹ tôi làm công nhân, nhà đông con, tôi là chị cả phải nghỉ học và đi làm kiếm tiền. Suốt tuổi thanh xuân, làm được bao nhiêu tiền tôi đưa cho bố mẹ trả nợ và lo cho các em.
Tôi không hiểu sao chồng tôi lại ủng hộ sự tham lam quá quắt của em dâu.
Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của vợ.
Tôi mà hà tiện thì chị gái là người thế nào?
Không ngờ có ngày gia đình tôi rơi vào tình cảnh bi đát này.
Mẹ cứ nghĩ tôi chuyển tiền cho vợ và vợ biếu tiền bà mỗi tháng.
Hôn nhân của tôi 2 lần khoác lên mình chiếc khăn tang: Một lần cho chồng, một lần cho con.
Chồng tôi lái xe tải, còn tôi làm việc văn phòng, bố mẹ 2 bên đều khó khăn nên không ai giúp được chúng tôi. Lấy nhau hơn 10 năm nay, tiền kiếm được chỉ đủ nuôi 2 con và dư được chút đỉnh, khi nào đủ một chỉ vàng thì tôi mua để tích trữ.
Đang nằm bẹp sau tai nạn, thấy cả nhà chồng kéo đến thăm, tôi chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống đất vì quá xấu hổ.
Vì vợ bỏ bê con cái nên anh đề nghị với vợ gửi con gái về quê nhờ ông bà nội chăm sóc giúp. Tuy nhiên, phản ứng của vợ khiến anh M choáng váng.
Nếu không có sự giúp đỡ của bố mẹ chồng, chắc gia đình tôi đã tan nát rồi.
Nghe những lời anh nói, lúc đầu tôi rất bất ngờ sau đó chuyển dần thành thất vọng. Chúng tôi còn chưa cưới vậy mà anh đã tính đâu vào đấy về tương lai rồi.
Khi cầm tập tiền trên tay, tôi bất giác ôm mặt khóc nức nở. Con gái gần 30 tuổi đầu chẳng báo hiếu được ngày nào, trái lại đến lúc sinh con lại cầm tiền dưỡng già của bố mẹ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo