Tìm kiếm: Trong-bệnh-viện
Tưởng như kế hoạch sắp thành công rồi, thế nhưng giữa đường tôi đã nhận được cái kết mặn chát.
Từ ngày yêu N, tôi mất hết tự do, bạn bè cũng lần lượt rời bỏ tôi mà đi. Bởi N luôn chê bai coi thường đám bạn của tôi, trong mắt cô ấy họ là những kẻ nghèo hèn, không xứng làm bạn. N không muốn về nhà tôi chơi vì sợ bẩn và nghèo.
Thắm nói cả tuổi thanh xuân dành trái tim cho tôi, bây giờ gần 30 tuổi rồi lại vô sinh sẽ chẳng dám lấy ai nữa, cô ấy chỉ muốn sống trong ngôi nhà này để giữ lại những kỷ niệm đẹp của hai đứa. Nhìn hai hàng nước mắt của bạn gái rơi trên má làm tôi không lỡ từ chối.
Biết người yêu là hi vọng cuối cùng nên tôi cố gắng cầu xin mong anh động lòng thương nhưng anh vẫn rất vô tình.
Vì đứa bé đặt trước cửa nhà nên tôi rất muốn tìm hiểu lai lịch của đứa nhỏ thế nào nên đã giữ lại chăm sóc.
Nghe xong điện thoại tôi sợ hãi, tay chân bủn rủn chẳng nghĩ được gì nữa chỉ trông chờ vào người yêu giúp đỡ, vậy mà gọi anh ấy dậy chẳng giúp được gì lại còn nhận được những câu nói đau lòng.
Cuối cùng tôi cũng mang thai em bé, vào tháng thứ 7 tôi ở hẳn trong bệnh viện để được chăm sóc y tế tốt nhất.
3 ngày trước, T bất ngờ bế một đứa bé mới sinh về và nói sẽ nhận làm con nuôi. Cô ấy bảo đứa bé bị bỏ rơi trong bệnh viện, không có ai đến đón nên bạn trái tôi thương tình nhận làm con.
Đến bệnh viện thăm mẹ người yêu, bà bật khóc rồi thều thào một câu khiến tôi choáng váng chỉ muốn chia tay cô ấy ngay lập tức.
Cả 2 làm nghi thức trao nhẫn và không giấu được giọt nước mắt xúc động.
Cách đây ít hôm, tôi phát hiện quỹ chung của hai vợ chồng cất trong tủ bị thiếu mất 5 triệu. Tìm khắp nơi không thấy nên tôi đoán có thể mẹ chồng đã lấy, vì nếu chồng lấy thì anh đã nói với tôi rồi.
Thậm chí có những thứ với người khác đàn ông cho là tuyệt mật, ngược lại với người phụ nữ mình yêu, anh ấy rất sẵn sàng chia sẻ.
DNVN - Từng được biết đến với hành trình 10 năm cõng em trai bại liệt tới giảng đường, chị Trần Thị Xuân nay lại khiến nhiều người cảm phục bởi hành trình bền bỉ đi tìm ánh sáng cho con trai.
Trong lúc mất phương hướng, chán nản, tôi buông xuôi tất cả. Trước sức ép của mẹ, tôi chấp nhận cưới chị hàng xóm mà không có chút tình yêu nào.
Bởi vậy nên tôi mới nói, cưới xin là chuyện cả đời người, đừng có ai giục ai phải lấy vợ lấy chồng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo