Tìm kiếm: Vô-tâm
Khi nghe mẹ giải thích, tôi rất buồn. Nhưng là buồn về vợ của mình.
Điều kiện kinh tế của vợ chồng tôi không được khá giả cho lắm, chỉ đủ ăn đủ mặc. Vợ là giáo viên một trường cấp 1 còn tôi làm marketing cho một công ty may mặc. Vì tính chất công việc nên tôi thường phải đi lại suốt, nên không có thời gian quan tâm gì cho gia đình.
Thế nhưng mẹ chồng lại tự tìm lịch trình và khi nhìn thấy các điểm đến, cả tôi và chồng đều thở dài lắc đầu.
Em không biết mình đang sống vì điều gì. Cả ngày không cười vì cười cũng sợ mẹ chồng em khó chịu mà gây sự.
Đêm đó, tôi và chồng đã cãi nhau lớn. Anh ấy nghĩ tôi đã đi quá xa khi trực tiếp đưa ra vấn đề trên bàn ăn, nhưng tôi vẫn cho rằng mình chẳng làm gì sai cả.
Mệt mỏi nhất là cả nhà chồng tôi ai cũng chịu ăn không chịu làm, cứ đến bữa là đẩy cho con dâu nấu nướng.
Nghe chồng nói rõ từng từ mà nước mắt tôi rơi lã chã, tủi thân và chạnh lòng không để đâu cho hết.
Sau vài năm, không ngờ tôi lại gặp chị dâu trong hoàn cảnh éo le này.
Lúc đó tôi chỉ có ý định đến nhà cô ấy xem cuộc sống hiện tại thế nào thôi. Thế nhưng đến nơi thì tôi chết lặng với hai đứa con trai giống y đúc khuôn mặt của tôi chạy ra mở cổng.
Nhìn bố mẹ chồng vật vã xin lỗi suốt mấy ngày qua, trong lòng tôi cảm thấy hả hê vô cùng.
Ngủ gật cạnh đống quần áo bừa bộn, tôi bị mẹ chồng "tặng" cho một cú tát trời giáng và màn ném vali ra khỏi nhà giữa đêm.
Mẹ chồng thẳng thừng bảo vợ chồng tôi ra ngoài ở riêng để bà đón người khác về ở cùng, nghe tên người đó mà tôi hốt hoảng.
Ở tuổi 18, cô bé ngày càng trở nên xinh đẹp, vẻ gợi cảm thu hút mọi ánh nhìn, bộ trang phục cũng táo bạo và hợp thời trang.
Tôi biết đó không phải là lần đầu tiên bà trốn tránh trách nhiệm gia đình, nhưng tôi không ngờ rằng, bà lại chọn cách đi du lịch để tận hưởng trong khi tôi đang trong tình trạng sức khoẻ yếu và cần người chăm sóc nhất.
Từ ngày tôi cưới đến nay đã được 3 năm. Mẹ chồng nhận giữ hộ 2 cây vàng hồi môn mà ỉm đi không thấy trả!
End of content
Không có tin nào tiếp theo