Tìm kiếm: Về-quê
Chỉ vì quá tin tưởng bố mẹ chồng mà giờ đây chúng tôi mất tất cả.
Linh tính mách bảo em có gì đó mời ám nên em mò mật khẩu điện thoại của chồng để mở ra xem. Thật không ngờ...
Tôi vẫn thường gọi điện về hỏi thăm, động viên mẹ và cũng tin tưởng rằng anh chị ở nhà sẽ phụng dưỡng mẹ thật tốt.
Bố mẹ tôi dặn dò khi nào vào phòng tân hôn, chỉ có 2 vợ chồng thì mới được mở cái túi vải đỏ đó ra.
Bản thân thì không giỏi hơn ai nhưng mẹ chồng tôi lại thích so sánh tôi với người khác.
Tôi không muốn gây chuyện khó dễ với nhà chồng. Nhưng quả thực, mỗi lần về quê chồng là mỗi lần tôi ám ảnh đến mức sụt cân.
Mẹ chồng phải chủ động mở miệng xin chiếc xe máy cũ làm tôi thấy thật có lỗi với bố mẹ chồng.
Em muốn "bùng nổ" luôn ấy khi mà nợ nần chồng chất chưa trả xong, ăn tiêu trong nhà em vẫn phải bóp mồm bóp miệng ấy các chị ạ.
Đêm ngủ lại trong nhà em mà tôi thấy xấu hổ vô cùng. Nhà em ấy giờ có khác gì cái resort thu nhỏ đâu kia chứ.
Hóa ra có quá nhiều lý do đẩy chúng ta đến đỉnh điểm của nỗi đau và sự tuyệt vọng, để rồi như 'giọt nước tràn ly', ly hôn là điều không thể tránh khỏi.
Vừa nhìn thấy tôi và mẹ, em chồng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào mãi mới chào được thành câu.
Tôi cứ tưởng ai đó gửi nhầm cho mình, không ngờ lại chính là cô em chồng quý hóa.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Thái, tôi không có chút ấn tượng gì, thậm chí còn thấy sợ. Anh có nước da ngăm đen, nhìn mặt có chút gian xảo. Nhưng tôi thấy Thái có nhiều bạn bè và ai cũng đối xử tử tế với anh.
Tôi luôn nghĩ mình thật may mắn vì không chỉ có con trai hiếu thảo mà con dâu cũng chăm sóc tôi như bố ruột.
Chồng tôi rất thương em trai, anh ấy luôn cảm thấy áy náy lo lắng cho em trai đang phải sống nghèo khó thế nên anh đã bàn với tôi cho em một miếng đất xây nhà. Thật không ngờ...
End of content
Không có tin nào tiếp theo
























