Tìm kiếm: bà-ngoại
Tôi bất ngờ nhìn anh. Còn anh bình thản nở nụ cười và yêu cầu một điều choáng váng.
Vì bà ngoại về quê nên chồng tôi đành phải gọi điện nhờ bà nội lên thành phố chăm sóc con chúng tôi.
Thường thì tôi vẫn thấy chị em bảo ân hận khi lấy chồng xa vì vất vả, vậy mà tôi lại ân hận khi lấy chồng gần sau vài tháng cưới vì lý do chẳng thể ngờ đến.
Khi mọi người đã ăn xong và đi ngủ, tôi đói quá không thể tiếp tục nằm được nữa nên phải cố gắng gượng dậy để tìm thức ăn cho vào bụng, để rồi khi nhìn thấy những thứ còn sót lại sau bữa ăn mà tôi thấy thương cho bản thân mình quá. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy chứ.
Nghe tiếng chuông gọi cửa, tôi vội ra mở và một người đàn bà ăn mặc rách rưới xin được vào gặp chồng tôi. Chưa kịp trả lời thì bà ấy đã đi thẳng vào nhà, vừa nhìn thấy chồng tôi bà đã ôm chặt lấy như thể người thân.
Cứ nghĩ là cô em chồng về nhà sống thì tôi sẽ chịu đựng hai tầng áp lực nhưng sự thật lại không đơn giản như tôi tưởng tượng.
Ngày thứ 2 sau khi bệnh viện trả về, lúc tôi mang bữa sáng vào phòng cho anh, chồng đột ngột cầm tay bảo tôi ngồi xuống có chuyện muốn nói.
Không thấy Hiền đâu nên tôi tự đi tìm chỗ nằm nghỉ tạm. Dù sao cũng là nhà vợ tương lai chứ đâu phải nhà ai mà cần khách sáo câu nệ quá mức.
Vợ đi làm về 30 phút vẫn chưa thấy vào nhà, tôi liền đi tìm thì sốc nặng khi thấy vợ ở căn hộ kế bên
Từ dưới nơi để xe lên đến căn hộ mất có 10 phút, thế mà vợ đi những 30 phút chưa lên đến phòng khiến tôi lo lắng đi tìm.
Tôi nói tới đâu mẹ chồng tôi ngỡ ngàng tới đó, bà há hốc miệng không tin có ngày đứa con dâu nhu nhược lại phản bà đâu ra đấy.
Trường hồi hộp chẳng kém gì tôi, còn tập cả thoại làm tôi chết cười. Nhưng những gì tôi và anh tập với nhau cũng không có cơ hội được nói ra.
Sau chuyến đi công tác dài ngày tôi bất ngờ được chồng "thưởng nóng" chưa kịp vui mừng tôi tá hỏa biết sự thật động trời đằng sau ấy.
Chỉ cần nhìn sơ qua bố trí và đồ vật trong căn phòng tôi đã biết là mình đi nhầm rồi. Đang định quay người trở ra luôn thì tình cờ tôi nhìn thấy một lọ thuốc mẹ Loan đặt trên bàn.
Sau đó tôi càng nghĩ càng khẳng định Nhung cố tình. Cô ta khi nói chuyện với vợ tôi đã biết tôi sẽ trở về nên nằm chờ sẵn trong phòng ngủ.
Tôi vừa đi làm về đã thấy mẹ chồng chủ động xếp quần áo vào chiếc va li nhỏ của cháu nội ở phòng khách. Tôi ngơ ngác thì bà cười tươi rói, bảo: "Này Minh, con đưa cháu nó về ngoại đi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo