Tìm kiếm: bố-mẹ-đẻ
Bà ấy thật quá quắt khi làm ra màn kịch đầy giả trân đến thế.
Xâu chuỗi lại các sự việc, tôi dám khẳng định chồng đã có tình nhân bên ngoài.
Bao năm qua, tôi nhịn Lưu nhiều rồi dù anh rất vô trách nhiệm. Thế nhưng, lần này con đang ốm, chồng vẫn chỉ chăm chăm lo ôm tiền về quê thì quả thật quá sức chịu đựng.
Đến nơi tôi phải mổ cấp cứu vì cạn ối, xém chút nữa là con bị ngạt rồi. Con sinh non phải nằm lồng kính theo dõi. Mấy tiếng sau bố mẹ đẻ tôi cũng kịp lên đến viện. Riêng chồng tôi viện lý do công việc không vào thăm vợ con.
Con gái chưa đủ tuổi kết hôn nhưng vì cả hai lỡ “ăn cơm trước kẻng” và để lại hậu quả nên hai bên gia đình phải bàn nhau tổ chức đám cưới chui để nhận con dâu, nhận cháu. Nào ngờ, cuộc hôn nhân không có “chứng chỉ” hợp pháp đã khiến cuộc đời con gái chị thiệt trước thiệt sau.
Tôi không ngờ mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của nhà trai từ trước. Sau khi nghe mẹ chồng nói, tôi cảm thấy rất ngỡ ngàng.
Ngày đầu tiên nằm viện, có mẹ chồng mang đồ và tiền đến đóng viện phí, còn những ngày sau không ai đến thăm nữa. Tôi không muốn cho bố mẹ đẻ ở quê biết tình hình của mình nên khó khăn đến mấy tôi cũng cam chịu một mình.
3 tháng trước, chị dâu bàn bạc với gia đình việc xây nhà ở riêng. Mẹ chồng tôi đồng ý ngay, còn cho hẳn chị ấy 3 tỷ, là tiền bà tiết kiệm được từ trước đến giờ.
Sau khi kết hôn, Tiểu Phong đã đưa thẻ ngân hàng của mình cho vợ giữ, Tiểu Cầm tiết kiệm chi tiêu sinh hoạt trong phần lương của mình, riêng phần lương của Tiểu Phong cô không động đến và xem như đó là phần tiết kiệm để sau này mua nhà.
Nhớ con cũng chỉ gọi được vài cuộc điện thoại quanh năm chỉ biết nhớ con gái mòn mỏi. Rồi vì nhớ con quá, người mẹ nghèo mới ra bưu điện gửi cho con gái một vài chiếc bánh rán, vài quả trứng luộc mà ngày bé cô ở nhà thích ăn nhất cùng với một bức thư.
Trong cuộc họp gia đình, nghe những lời chồng và người nhà anh nói, tôi không thể nào chấp nhận được.
Sau ly hôn được 3 tháng thì em vay mượn đi xuất khẩu lao động sang Nhật. Cũng trong thời gian này, em gặp chồng mới của em bây giờ.
Tôi cứ nghĩ ở rể vài năm, có thêm chút tiền sẽ thực hiện kế hoạch riêng. Tôi không ngờ bị gia đình vợ coi thường từ lâu mà không biết.
Cậu ấy nghĩ rằng đã xác định nên vợ thành chồng với nhau thì tiền của cô gái ấy khác gì tiền của mình cơ chứ.
Bảy năm sau khi chồng qua đời, tôi đi thêm bước nữa với người đồng nghiệp thân quen. Những tháng ngày tôi chật vật trong nỗi đau mất chồng, anh ấy luôn ở bên động viên tôi. Cuối cùng, vì cảm động trước chân tình của anh ấy mà tôi đồng ý tái giá.
End of content
Không có tin nào tiếp theo