Tìm kiếm: bỏ-về
Suốt 8 năm trời yêu đương, tôi vẫn luôn mong giây phút bạn trai cầu hôn và 2 đứa được về chung một nhà. Thế nhưng, tôi lại chính là người quyết định chia tay dù rất đau đớn, luyến tiếc.
Tâm sự với chồng về cuộc sống túng quẫn của mẹ chồng cũ phải gắn cả đời với chiếc giường. Anh suy nghĩ một lát rồi nói muốn chăm sóc bà.
Lần đầu ra mắt của tôi và bạn trai không mấy thuận lợi, vì cả hai đứa đều không giỏi nấu nướng.
Anh ấy ngủ luôn, có lẽ vì quá mệt. Còn tôi phần vì lạ giường, phần vì những cảm xúc chộn rộn trong lòng nên nằm mãi chưa chợp mắt được.
Em giận dữ đến tái mặt, không nghĩ người yêu lại dùng chiếc nhẫn bạc cũ mèm ấy để cầu hôn em.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ, còn mẹ tôi vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì to tát.
Nhìn mẹ chồng cũ nhếch mép cười từ bên kia mâm cơm, tôi hận đến mức muốn xé tan cái gia phả nhà đấy!
Vào dịp mừng thọ 100 tuổi của cụ nội, bố và các bác tôi đã bàn nhau mua tặng cụ một cỗ quan tài bằng gỗ lim và đặt ngay ngắn ở góc nhà.
Lời giải thích của anh kỳ lạ quá, tôi không biết có nên tin anh hay không?
Tôi không thể hiểu nổi anh chị chồng mình có còn là con người không? Sao họ lại bất hiếu đến thế? Ngay cả việc đưa mẹ đi bệnh viện chữa ung thư cổ tử cung họ cũng không đồng ý.
Đáng lẽ khi mẹ chồng gặp chuyện, người đầu tiên mà bà phải gọi là tôi. Đằng này, tôi là người cuối cùng biết chuyện.
Bà đòi về quê và không trở lại đây nữa. Chồng tôi thấy thế nên quát tôi vài câu rồi đuổi theo giữ mẹ lại.
Tôi không biết phải cư xử sao bây giờ nữa, một đằng mẹ chồng, một đằng mẹ đẻ...
Mẹ chồng em đúng là có một không hai trên đời này. Không phải em nói xấu mẹ chồng nhưng em không chịu đựng nổi bà ấy rồi.
Nghe xong câu nói của tôi, anh đùng đùng buông 1 câu cụt ngủn "con về" rồi quay người đi thẳng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo