Tìm kiếm: cho--chồng
Thời gian gần đây, tôi gặp lại người yêu cũ. Anh ly hôn vợ đã 3 năm. Chúng tôi nói chuyện hỏi han nhau như những người bạn cũ. Tôi và anh cũng nhiều lần đi cà phê, mua sắm với nhau. Mẹ chồng tôi cũng biết điều này, dù tôi chưa từng chủ động kể qua.
Câu chuyện của tôi là lời cảnh tỉnh cho các phụ nữ lấy nhầm chồng.
Vì không muốn ba mẹ chồng phiền lòng nên cô đành chấp nhận ra khỏi nhà, nhưng khi mẹ chồng nghe bác sĩ báo tin thì hối hận chẳng kịp.
My cảm thấy thật may mắn vì ít ra ngoài chồng vẫn có cô giúp việc đứng về phía cô, nhưng cô đâu có hay cô đang có ý đồ thay thế vị trí của mình.
Chuyện phải kể từ 5 năm trước, khi tôi vẫn đang học đại học. Nói chẳng phải khoe, ngày đó tôi được rất nhiều người đàn ông theo đuổi. Nhưng nổi bật chỉ có hai người, một người mọt sách học giỏi, một người ăn chơi, có gia đình khá giả.
Để có tiền trả nợ, chồng tôi đã dở thủ đoạn với mẹ vợ. Khi tôi biết được mọi chuyện thì cũng đã quá muộn.
Ngày vợ sinh con ở bệnh viện, ai cũng có chồng ở bên túc trục ngày đêm. Tôi ban đầu nghĩ chắc chồng mình cũng như thế, vì xúc động khi có con đầu lòng nên sẽ ở bên suốt để chăm sóc vợ con. Nào ngờ, ngày tôi mới sinh nằm viện, chồng tôi đã bỏ đi đòi về nhà ngủ cho bằng được.
Tiểu Tịnh và chồng cũ đã yêu nhau tròn 10 năm trước khi kết hôn, những tưởng sau khi kết hôn họ sẽ có được hạnh phúc mãi mãi nhưng sự tàn nhẫn của hôn nhân đã đánh gục hai người họ. Cuối cùng hai người ly hôn, Tiểu Tịnh nuôi con và trở thành người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ.
Ấy thế mà, buổi trưa anh về nhà ăn cơm, khi ngủ trưa cô sờ sờ tóc chồng định nhổ tóc bạc cho anh, thì ôi thôi đám tóc bạc của anh đã không cánh mà bay mất sạch.
Phải chi tôi có được một đứa con với chồng thì tôi vẫn còn hy vọng cho bản thân. Nhưng giờ tôi chẳng có gì thì sao có thể giữ chân chồng đây.
Trời thương, sau 2 năm kết hôn, tôi sinh được cậu con trai kháu khỉnh. Từ ngày mang thai tới lúc sinh con, tôi được chồng và bố mẹ chồng chăm sóc chu đáo. Quả thật tôi thấy mình rất may mắn.
Ngày trước lúc mới lấy nhau, chồng tôi vẫn chưa tu chí làm ăn, suốt ngày đi theo bạn bè tụ tập. Tôi gồng gánh một mình nuôi con, chăm sóc cha mẹ chồng, chịu đựng cảnh chồng vô tâm.
Hiếm muộn là nỗi khổ nhưng có người chồng kém cỏi không dám bảo vệ vợ lại càng khổ hơn. Trước mặt tôi, chồng lúc nào cũng nói là hiểu và thương tôi nhiều.
Không lâu sau khi kết hôn lần thứ 6, chồng chị Phương cũng qua đời vì tai nạn.
Trong tình hình đó, tôi buộc phải xin nghỉ việc không lương lo giữ thai. Không đi làm đồng nghĩa tôi không có tiền, trong khi hàng tháng phải trả tiền phòng trọ, tiền thuốc men, ăn uống.
End of content
Không có tin nào tiếp theo