Tìm kiếm: chu-cấp
Tôi hãi hùng từ nhà mẹ vợ lao ngay ra ngoài đường, nhìn túi đồ mẹ và bé mua cho vợ con mà thấy chát đắng và chua xót cùng cực.
Hơn 3 năm làm vợ làm chồng, chung sống gắn bó nhưng tôi thực sự không biết gì về anh hết cho đến ngày hôm nay.
Vợ nói không có tiền chỉ mua cho bà hộp sữa tẩm bổ mà thôi. Nghe cô ấy nói vậy mà tôi cũng thấy cám cảnh thương cho mẹ vợ, quyết định chuyển khoản cho bà 2 triệu.
Nhận được dòng tin nhắn của bạn gái, lòng rưng rưng thương nhớ, tôi quyết định phóng xe về giữa đêm để gây bất ngờ. Ai dè, chính món quà bất ngờ này đã khiến tôi phát hiện ra một bí mật không thể ngờ.
Nói ra thì thật ngược đời, nhưng thực sự tôi luôn có dự cảm không tốt về cuộc hôn nhân này, bởi tính nết của chồng tôi...
Quả thật anh tốt và gia đình anh cũng hiền lành lương thiện, thế nhưng cứ nghĩ đến cái đêm ác mộng ngủ chung với mẹ hôm đó là em lại không thể nào quên nổi.
Lúc về phòng bệnh thì chồng đã ra ngoài ăn trưa, còn mẹ chồng mệt quá ngủ thiếp đi. Có cô y tá chăm sóc các bệnh nhân trong phòng bệnh thấy tôi đến thì cười nói.
Vào đến phòng bệnh, lúc này vợ tôi đã được trở về phòng hậu sinh với con rồi, tôi tức giận ném bịch bỉm vào người cô ấy rồi quát: “Có ăn với chơi mà gói bỉm cũng quên! Đúng là…”.
Lần đầu tiên tôi được con gái dẫn vào nhà riêng của hai mẹ con chơi mà khựng lại vì thấy một thứ ở trên đầu giường.
Nhiều đêm liền tôi không ngủ được, không biết phải làm sao với bí mật mình vừa khám phá ra.
Tôi suy nghĩ thật nhanh và quyết định không đi theo người tình nữa, nói dối anh ta rằng chồng tôi đã phát hiện. Tôi xếp lại đồ đạc, quần áo rồi lên giường nằm ôm chặt chồng ngủ say như không có chuyện gì.
Ngày thường anh càng không dẫn tôi về quê nội thăm bố mẹ chồng bao giờ, anh chỉ về 1 mình hoặc đưa con theo mà thôi. Lý do là vì bố mẹ chồng không ưng ý tôi nhưng anh quyết cưới tôi bằng được.
Lúc trước chị em thân thiết bao nhiêu thì khi sự việc vỡ lở Vân trắng trợn và trơ trẽn bấy nhiêu. Cô ta tuyên bố nếu anh không ly hôn cưới mình thì sẽ làm loạn lên, chồng tôi mất hết sĩ diện, nhà chồng không còn mặt mũi nhìn ai.
Tôi phải lục tìm rất lâu, cuối cùng đã tìm thấy một bức ảnh cô ta đăng từ mấy năm về trước. Và khi nhìn vào người phụ nữ trong bức ảnh đó, tôi run rẩy đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay.
Tôi níu chặt lấy tay vợ rồi dắt cô ấy quay trở lại tòa án, kiên quyết rút về lá đơn ly hôn. Tôi phải dẫn cô ấy theo vì sợ rằng cô ấy sẽ đi mất.
End of content
Không có tin nào tiếp theo