Tìm kiếm: chẳng-ngờ
Sau khi nhìn thấy mẹ của đứa trẻ đó thì lòng tôi lại chộn rộn không yên, vì cô ta trẻ trung nhất ở đây. Không chỉ trẻ trung mà trên người cô ta toàn hàng hiệu đắt tiền, chẳng như tôi chỉ mặc những món rẻ tiền đơn giản.
Một tháng sau khi vợ tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi bất ngờ nhận được gọi từ cô ấy. Vừa thấy tên người gọi là vợ thì tôi đã mừng thầm trong bụng, cứ nghĩ cuối cùng vợ tôi cũng chịu thua rồi.
Con báo đã phục kích để chờ nạn nhân đi tới gần nhưng cả khi đã tóm được linh dương, con báo vẫn bị chính con mồi phản công dữ dội.
Vợ tôi im lặng một lúc rồi tắt máy. Sau đó, cô ấy anh chóng tới bệnh viện, đưa tay ra bế con của tôi. Cô ấy nói.
Tôi hỏi chồng nhiều lần nhưng anh chỉ nói chắc do con anh gần gũi với cô giúp việc nhiều hơn nên mới thế. Tôi nghe cũng bán tín bán nghi.
Tôi giận tới mức suýt nói ra câu ly hôn chồng. Nhưng tôi nghĩ nếu giờ ly hôn thì chẳng phải thiệt cho con tôi quá sao.
Nhưng hiện tại chúng tôi ai cũng có cuộc sống yên ả, dù là tôi, người anh em song sinh kia hay là em gái của tôi. Sẽ ra sao nếu tôi nói ra bí mật của gia đình này? Tôi có nên nói ra hay không.
Minh thấy đầu óc choáng váng, không thể tin vào những gì mình đã nghe thấy. Hóa ra suốt 4 năm sống cùng nhau, Yến vẫn nhớ mong người yêu cũ.
Tôi quá ngây thơ tin tưởng chồng và vợ cũ không còn dây dưa với nhau. Chẳng ngờ họ lén lút sau lưng tôi tình cảm, thậm chí là ngủ cùng nhau.
Đến nay đã 4 năm nhưng tôi vẫn không mang thai. Chồng tôi ngày một bức bối, thậm chí là nổi giận vô cớ. Đến một hôm tôi cùng chồng đến nhà một người bạn chơi. Thấy ai cũng có con bồng bế, lại bị bạn bè nói khịa vài câu mà về nhà chồng đòi ly hôn với tôi.
Trước ngày tổ chức đám cưới, tôi còn nghĩ chắc mẹ sẽ cho vợ chồng tôi nhiều vàng để dành. Vì mẹ tặng chị họ những 15 cây vàng, chẳng lẽ với con gái ruột bà lại tặng ít đi sao.
Sau khi ly hôn, tôi được bố mẹ ruột cho một căn nhà để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng khoảng một tháng gần đây tôi thấy chồng cũ ngày nào cũng ghé thăm mẹ con tôi.
Thằng bé có dáng vẻ của những đứa trẻ mắc bệnh Down. Người mẹ bế nó trông cũng đã già đi rất nhiều so với lần tôi nhìn thấy cách đây 3 năm.
Mẹ tôi nghẹn ngào nói trong nước mắt, bà mong tôi hãy hiểu cho nỗi khổ của bà. Thấy mẹ mình khóc đau khổ, tôi đương nhiên không thể oán trách bà nữa.
Họ rời đi mãi một lúc sau tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo