Tìm kiếm: em-chồng
Là người sai nên tôi không dám nói gì, vì nếu ở hoàn cảnh đó tôi cũng sẽ lồng lộn như vậy.
Tôi nức nở bỏ về nhà khi mẹ chồng hất tung mâm cơm tôi vừa đặt lên bàn thờ. Không thể tin bà lại làm thế, trước mặt rất nhiều người.
Mẹ chồng gặp tôi khóc lóc, mắng mỏ, oán trách một hồi. Tôi khó xử quá, bảo chồng bình tĩnh lại, đừng đuổi em chồng đi nhưng anh ấy không nghe.
Mỗi khi tôi gọi điện về quê thì mẹ chồng đều lấy cớ để không cho tôi gặp con.
Bản thân tôi rất thương em chồng, nhiều lúc thấy em ấy đánh con mình, tôi cũng không nỡ trách móc.
Sau hôm sinh nhật, mẹ chồng ghét em ra mặt. Trước kia thái độ của bà rất xởi lởi với con dâu, nhưng giờ thì bà không nhìn mặt, không nói chuyện, không hỏi han gì em.
Sau đợt bệnh đó, mẹ chồng và em dâu tôi chẳng nhìn mặt nhau nữa.
Gọi cho chị chồng báo mẹ ốm thì bà ấy khóc bù lu bù loa kêu thương mẹ. Thế nhưng cũng có về ngay đâu trong khi từ chỗ chị ấy về có 40km.
Vừa nhìn thấy tôi và mẹ, em chồng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào mãi mới chào được thành câu.
Từ một người vô tội, vậy mà tôi lại trở thành người có lỗi và bị cả nhà chồng lên án.
Chồng mất khi con mới sinh ra được một tháng nên tôi phải làm việc rất vất vả để kiếm tiền nuôi hai mẹ con.
Sau này khi đã ổn định tôi đùa rằng mẹ con chị đúng không bằng cái ngon tay út của em chồng.
Tôi bị đẩy vào hoàn cảnh khó xử, chẳng biết phải nói sao cho mẹ chồng hiểu mà không trách mình.
Vì nghĩ mẹ chồng bị ốm nên em mới tất tưởi về nhà, nào ngờ bà vẫn khỏe như vâm.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại tuyên bố thẳng như thế, chẳng khác nào đuổi vợ chồng tôi ra khỏi nhà.
End of content
Không có tin nào tiếp theo