Tìm kiếm: gào-khóc
Gần đây, chị ấy có tình mới nên đi vắng suốt ngày, con thì gửi cho nhà hàng xóm, có hôm lại đẩy qua nhà tôi, con tắm rửa, ăn uống thế nào chị ấy cũng không biết. Tôi có góp ý nhiều lần vì sợ cháu thiếu tình thương của mẹ, vậy mà chị ấy vẫn tỉnh bơ như không.
Vợ tôi thích kiểm soát mọi thứ. Muốn ăn gì, mua gì hay đi chơi đâu, tôi đều phải hỏi ý kiến và xin tiền vợ.
Đôi lúc tôi ân hận vì ngày đó đã không chịu tha thứ cho chồng để cho con có bố có mẹ trong 1 mái nhà yên ấm. Thà ngày đó tôi chịu đau 1 lần rồi nhắm mắt cho qua thì giờ con tôi đã không phải sống cảnh hôm nay ở với mẹ ngày mai bố.
Dứt lời, tôi cũng đi thẳng lên phòng lăn ra ngủ. Tôi không ngờ những lời nói ra khi ấy đã khiến tôi mất cả vợ lẫn con.
Mẹ bảo đố kị khiến người ta trở nên hèn mọn. Thế nên mẹ tôi chẳng muốn quan tâm đến những chiêu trò của chồng và người cũ.
Vợ chồng tôi đến với nhau từ thời tay trắng, phải chia nhau từng gói mì tôm hay chia đôi ổ bánh mì. 15 năm trước, chồng tôi mới lập công ty với một vài người bạn thân, bao nhiêu tiền bạc đổ vào công ty ấy.
Khi tôi bảo rằng mình cảm lạnh, anh chạy xe máy hàng tiếng đồng hồ chỉ để dúi vào tay tôi vài viên thuốc. Nửa đêm tôi đói bụng, anh cũng mua đồ ăn đem tới tận cổng. Tôi trở thành người đàn bà ngoại tình.
Anh đỡ tôi đi lên phòng rồi quay lại nhìn mọi người thẳng thừng: “Từ hôm nay chúng con xin phép ra ở riêng”. Mẹ chồng nghe xong thì gào khóc ầm ĩ.
Không chỉ tôi khóc mà nhiều người phụ nữ phía dưới hội trường đã dùng tay gạt nước mắt.
Thấy mẹ tôi nằm bất động, những vị khách không mời kia cũng có chút sợ hãi, họ vội vàng lên xe bỏ mặc tôi gào khóc 1 mình. Khi họ đi khuất, mẹ cũng dần tỉnh lại.
Sắp ly hôn, bên chồng cũ lần cuối, nào có biết, anh đã lên một kế hoạch sẵn ở đó khiến tôi vào tròng
Không biết ở đây có chị em nào giống tôi, lấy chồng rồi đánh mất cả bản thân luôn không? Tôi từng là cô gái nhiệt huyết, là học sinh giỏi, là niềm tự hào của bố mẹ, cho tới khi tôi gặp Hoàng rồi yêu và lấy Hoàng.
Nhà có điều hòa mà như không, con thì khóc thét vì nóng, vợ ốm người vì ngột ngạt, vậy mà Tú vẫn không cho vợ con bật.
Tới một bộ quần áo tử tế tôi còn chẳng dám mua, vậy mà chồng lại hào phóng cho cô hàng xóm vay tiền.
Mẹ chồng gặp tôi khóc lóc, mắng mỏ, oán trách một hồi. Tôi khó xử quá, bảo chồng bình tĩnh lại, đừng đuổi em chồng đi nhưng anh ấy không nghe.
Cứ nghĩ Trâm là cô gái hiền lành đơn thuần nhưng khi em đưa ra điều kiện mới chịu rời khỏi nhà khiến chúng tôi choáng váng, không biết phải giải quyết thế nào cho yên ổn nữa.
End of content
Không có tin nào tiếp theo