Tìm kiếm: hốt-hoảng
DNVN - Tối ngày 16/10, một vụ hỏa hoạn bất ngờ xảy ra tại Bệnh viện Hoàn Mỹ Đà Nẵng, gây hoảng loạn cho bệnh nhân và người dân xung quanh.
Con rể ra hiệu cho người đàn ông lạ mặt kia đi trước, sau khi phòng khách im ắng trở lại, con mới bắt đầu kể lại mọi chuyện cho tôi nghe.
Vợ chồng tôi sửng sốt, không muốn nhận nhưng bố mẹ cứ ép buộc phải nhận lấy số tài sản trên.
Nhưng phúc nhà tôi vẫn còn to lắm. Tôi thấy vợ ôm con ngồi ở ngoài đường, cô ấy bảo có lẽ mình bị trầm cảm sau sinh rồi, nhiều lúc chỉ muốn ôm con đi thật xa mà thôi.
Vợ chồng em cưới nhau được hơn một năm rồi, bọn em vừa chào đón cậu con trai đầu lòng. Nhắc đến chồng, em lại thấy nẫu ruột. Người ta thì chững chạc, lo cho vợ con. Còn chồng em thì chỉ biết nghĩ tới bản thân mình.
Tôi gửi món quà nhỏ cho bố mẹ chồng cầm đến mừng em chồng mua xe ô tô. Tối đó, em chồng đã gọi điện, xin lỗi không ngừng.
Tôi còn chưa kịp đeo nhẫn cưới thì đã bỏ chạy xuống sảnh khách sạn trước sự kinh ngạc của mọi người.
Tôi năm nay 52 tuổi, đã về hưu, chồng tôi mất 3 năm trước do bệnh nặng. Trước khi mất, ông ấy bảo tôi phải đến nhà các con ở, không đồng ý để tôi ở một mình vì sợ tôi lâm bệnh nặng rồi mất lúc nào không ai hay.
Tôi cứ tưởng đó là quà của chồng tặng mình. Có ai ngờ được...
Đây là bức ảnh gốc của một ma nữ vô danh thời nhà Thanh Khi phóng to lên 10 lần thì nhiều người càng không dám nhìn kỹ hơn.
Mấy ngày đầu, khi Hoa còn đang quằn quại trên giường vì vết khâu sau sinh, thì mẹ chồng đã ướm lời trước: “Đàn bà ngày xưa đâu được sướng như bây giờ, đẻ con chưa được ba ngày đã phải dậy làm đủ việc này việc kia đến còng cả lưng”...
Người phụ nữ đó là bà Huỳnh Thị Phú - một trong những bà tổ của dòng tộc Lê Công, người có công lao lớn nhất trong họ tộc. Sinh thời, bà nổi tiếng là một người hết mực thương yêu dân nghèo trong vùng.
Tôi nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong tay chồng mà không biết phải làm sao. Anh nói mẹ của đứa trẻ không còn ai là người thân. Anh cũng không thể để nó bơ vơ cho người khác nhận nuôi.
Khi tỉnh lại, chị đã thấy mình nằm trong căn phòng im lặng, không một ai bên cạnh. Hỏi y tá, chị mới biết là đứa con không còn nữa, anh cũng rời đi, bỏ lại chị ở bệnh viện một mình.
Chị òa khóc thành tiếng giữa bệnh viện khi thấy con gái được đưa vào phòng mổ. Nhìn thân hình bé nhỏ của con qua lớp cửa kính phải chịu đau đớn mà chị chỉ biết bật khóc thành tiếng. Chị đã làm gì thế này, chị vô tâm đến độ con đau cũng không biết.
End of content
Không có tin nào tiếp theo


















