Tìm kiếm: lương-hưu
Nhiều lần, tôi viện cớ bận trông con, nhờ mẹ chồng đi chợ để bà chủ động chọn đồ, mua sắm thì bà lại nói đau chân, không tiện đi lại.
Không ngờ các con của tôi, dù thành đạt hay không thành đạt thì đều có những nỗi khổ riêng.
Đúng là lúc nghèo khổ đói rách đến 10 nghìn đổ xăng còn vét túi này túi nọ không đủ thì chẳng ai biết nhưng cứ hễ hơi ổn định một chút là cả làng cả tổng hay.
Bố chồng bảo sẽ viết cái di chúc, giờ sổ vẫn đứng tên ông, chỉ cần ông chết thì tôi được thừa kế cuốn sổ này.
Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt. Thế nhưng tận lúc mẹ tôi bị ốm, nhập viện cô ấy vẫn khăng khăng không đưa thì tôi quyết định viết đơn ly hôn.
Chồng tức giận và trách tôi không hề tôn trọng anh như những gì đã nói.
Tôi có miệng mà không giải thích thanh minh được một lời vì nói ra có ai tin đâu.
Trong chặng đường dài của cuộc đời, mỗi gia đình đều sẽ gặp phải những thăng trầm. Làm thế nào để ổn định vị trí của mình khi cơn bão ập đến đã trở thành bài toán khó trong tâm trí mỗi người!
Tôi già rồi, cuộc sống chẳng còn bao lâu nữa, chẳng việc gì phải vứt đi sự tự do của mình để đâm đầu vào hố lửa.
Tôi dùng đủ mọi cách, nói chuyện ngọt nhạt, dọa dẫm rồi ngăn cản có cả.
"Mày cút, nhà tao không có loại con dâu hư hỗn, mất dậy như mày" - bố chồng hầm hầm đuổi tôi.
Tôi dọa nếu bố không nói, tôi sẽ kể với các anh để mọi người điều tra, thế nên bố mới kể.
Nghe con trai nói vợ ốm nghén, phải nằm nhà dưỡng thai, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều bắt xe ngay lên thành phố để chăm sóc cho con dâu, chờ ngày đón đứa cháu nội mà tôi hằng mong ngóng chào đời.
Bố chồng tôi rất tâm lý, khi con dâu sinh cháu, ông lên mạng tìm hiểu để nấu cơm cữ. Còn lần này, bố cũng đứng về phía tôi, điều đó càng khiến tôi nặng lòng.
Dù đã sống cùng nhau bao nhiêu năm nhưng có vẻ như lòng tin giữa tôi và mẹ chồng vẫn chưa đủ vững chắc.
End of content
Không có tin nào tiếp theo