Tìm kiếm: muốn-ly-hôn
Suy nghĩ trằn trọc nhiều đêm liền, tôi quyết định sẽ cho vợ một cơ hội để sửa sai và chấp nhận cô ấy là một người vợ danh chính ngôn thuận. Tôi nghĩ, tha thứ cũng chính là liều thuốc cứu vãn hôn nhân.
Tôi thật sự quá chán nản cuộc hôn nhân không tiếng cười này. Thậm chí tôi chỉ muốn ôm đồ về nhà mẹ đẻ để khỏi phải nhìn thấy mặt chồng nữa.
"Cũng may nhờ cái tát ấy mà mình tỉnh táo hơn và sẵn sàng một cuộc tháo chạy khỏi anh ta".
Cuộc sống khổ sở như thế này, thà là ngày xưa đừng lấy nhau nữa cho rồi.
Ở cái tuổi 60, mẹ chồng tôi lại muốn ly hôn và nhắc lại một lỗi lầm cực lớn của bố khiến bà không sao quên được.
Vì mẹ cô luôn đón nhận mọi thứ bình thản nên chị dâu đã bình tĩnh trở lại, nhìn nhận vấn đề khách quan và rộng lòng hơn, sau đó anh chị đã làm hoà với nhau…
Tới một bộ quần áo tử tế tôi còn chẳng dám mua, vậy mà chồng lại hào phóng cho cô hàng xóm vay tiền.
Không hỏi mẹ chồng nhưng tôi lại mang chuyện này kể với chồng. Thái độ của anh có vẻ lạ, mặt tái đi, còn muốn lấp liếm.
Em chưa bao giờ nghĩ sẽ có kẻ thứ ba "ghen ngược" khủng khiếp như cô ta. Cách cô ta làm đúng là đáng sợ.
Gói xấp ảnh thu thập được vào một cái hộp đẹp đẽ, Ngà thuê shipper lập tức chuyển tới cho bồ của chồng, kèm lời nhắn dịu dàng: "Chị có chút quà nhỏ tặng cho em".
Sau ngày cưới, tôi mang bầu luôn, sức khỏe yếu dần nên không thể tiếp tục đi làm được nữa. Kinh tế trong nhà là do chồng gánh vác hết. Tôi rất thương chồng nhưng không biết san sẻ gánh nặng thế nào nữa.
Tôi thấy mình thật tệ, cùng cảnh phụ nữ đi lấy chồng, làm dâu mà lại không thể cảm thông hơn với em…
Biết trước lấy chồng ức chế thế này thì tôi ở vậy đến già cho rồi.
Đến thăm con gái ở bệnh viện, tôi đứng ở cửa, nghe cuộc trò chuyện của con và mẹ chồng, lòng tôi đầy giận dữ và thương xót.
Tay tôi run rẩy đặt điện thoại về vị trí cũ, nhìn người chồng bấy lâu nay tôi luôn tin tưởng mà bật khóc nức nở.
End of content
Không có tin nào tiếp theo