Tìm kiếm: nằm-viện
Cách đây hình như khoảng 5 hay 6 năm gì đấy thì gia đình tôi có gặp lại một người bạn đã mất liên lạc rất nhiều năm trước - bác Trọng.
Chuyện bữa ăn sơ sài hay không tôi chưa nói tới nhưng ở chung mấy năm mà đến việc mẹ tôi bị dị ứng với cua chị ấy cũng không biết!
Lạ ở chỗ, bình thường bà yêu thương tôi là thế mà tới khi biết bản thân sắp trút hơi thở cuối cùng, bà lại không chịu cho tôi vào phòng gặp mặt. Lúc bà đi, chỉ có 2 con gái với 1 con trai của bà.
Cứ nghĩ dốc hết lòng vì con sẽ được đối xử tử tế lúc về già nhưng tôi đã nhầm thật sự.
Tôi phải xin nghỉ phép để chăm nom bố chồng nhưng từ sau hôm đó, chồng cũng xin nghỉ việc để trông chừng tôi.
Thấy hoàn cảnh đứa trẻ tôi cũng thương nhưng nghĩ bản thân đang 1 nách 3 con, riêng chỉ chăm thôi đã chật vật lắm rồi chưa nói tới chuyện tài chính ăn học cho chúng. Vậy nhưng khi tôi nói không thể nhận nuôi, mẹ chồng lại gây sức ép.
Ánh cho hay, giây phút ấy trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô không đáp lời chồng, lẳng lặng lên phòng thu dọn thêm đồ của mình, chẳng nhiều nhặn gì.
Tại sao nhà chồng phải giấu giếm em điều này? Bao lâu nay em sống trong dằn vặt và bất mãn quá.
Tôi thách thức chồng ly hôn mỗi khi giận nhau như một thói quen. Nhưng khi anh đặt kí đơn, tôi lại hoảng sợ thật sự.
Dù cho hai người con trai phản ứng rất dữ dội nhưng bố chồng vẫn muốn dành một mảnh đất cho anh hàng xóm.
Tôi cứ nghĩ mình trao đi yêu thương thì sẽ nhận lại sự trân trọng. Thật không ngờ, thứ tôi nhận lại là đắng cay và đánh mất cả tuổi thanh xuân.
Vẫn biết rằng chồng tôi có người đàn bà khác, tình cảm đã cạn thì ly hôn. Nhưng anh ta lại phũ phàng yêu cầu kí đơn ly hôn khi tôi sinh con chưa đầy 1 tuần thì quả thật quá đáng.
Tôi cầm tờ giấy A4 chi chít chữ mà cảm thấy tình cảm vợ chồng cũng nhẹ tênh như tờ giấy mỏng này.
Anh cả về quê chở bố ra thành phố chữa bệnh và chăm sóc bố tận tình suốt những ngày nằm viện. Ngày xuất viện anh còn giành quyền nuôi bố nữa làm vợ chồng tôi rất yên tâm.
Nghĩ là bố chồng mới ốm dậy, thèm ăn nên nửa đêm xuống bếp nấu ăn. Nào ngờ khi bố đưa cho tôi bát cháo gà mà tôi nghẹn ứ cổ họng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo