Tìm kiếm: ngoại--tình
Phụ nữ như bà phải chăng bình yên nhất vẫn nên là một mình như thế? Hay phụ nữ như chúng ta, phải chăng hạnh phúc nhất khi đừng hy sinh quá nhiều.
Tôi vừa quỳ xuống, chồng đã thở dài: "Em cứ tiếp tục đi". Tôi không ngờ anh lại nói vậy. Thế rồi chồng tôi bảo, anh không thể có con, vì vậy nên tôi có thể ra ngoài kiếm một đứa cho vui cửa vui nhà.
Ả nhân tình cứ hét toáng lên như cho cả thiên hạ này biết đây là người chồng ngoại tình của em. Nhưng chồng em không còn để ý đến cô ta, chỉ lo chạy đến đỡ em vào lại viện khám.
Bây giờ em chưa thể nói rõ với chị được. 7 ngày nữa chị hãy quay lại đây lấy lại mọi thứ của chị. Đến lúc đó chị sẽ hiểu.
Bỗng chị ngồi bệt xuống ghế khóc nức nở. Anh vội ôm chặt chị vào lòng và hứa sẽ không bao giờ để xảy ra những chuyện như thế này nữa. Chị có nên tha thứ để anh có cơ hội quay trở về bên mẹ con chị hay không.
Midu đã chi một số tiền khủng cho váy cưới. Chỉ riêng 4 chiếc váy cưới của Midu trong đêm tiệc chính đã có giá “giật mình”.
Chị không còn bất cứ tình cảm gì với anh và cũng không muốn quay lại với anh nữa. Giờ đây anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Bởi ta nói, có không giữ mất đừng tìm. Anh vốn dĩ không tôn trọng chị nên mới dễ dàng đánh mất gia đình này.
Anh không đáng được tha thứ. Có lẽ, cuộc sống này vẫn vậy. Anh đánh mất gia đình chỉ vì một phút ham vui.
Tôi quyết định ly hôn chồng, gửi con cho bố mẹ trông rồi tìm việc kiếm tiền. Sau 4 năm cố gắng, tôi gom được chút tiền mở tiệm tạp hóa nhỏ.
Đến ngày đưa vợ mới đi khám thai, tôi càng mong chờ con trai chào đời. Nhưng chỉ với một câu nói của cô ta, tôi như chết tại chỗ.
Mấy chị em nhân viên văn phòng làm việc cùng Hoa trầm trồ, ngưỡng mộ. Họ bảo, vợ chồng chị Hoa cưới nhau lâu rồi mà còn lãng mạn quá, anh ấy còn gửi hoa đến công ty tặng vợ.
Nhìn gương mặt sửng sốt của chồng tôi hiểu mình đã thắng. Sống với nhau hai chục năm, hơn ai hết tôi hiểu tính chồng.
Tôi bắt đầu khóc không ngừng từ lúc đó cho đến khi về tới nhà. Chồng tôi luôn ôm lấy tôi, tôi nghe tiếng anh thở nghẹn ngào.
Đàn bà ở đời, đau đớn, ghen tuông, mệt mỏi cũng chỉ vì hai chữ “sợ mất”. Sợ không giữ được nên không được buông dù tay đã mỏi nhừ rướm máu. Sợ đánh mất nên luôn phải giữ bên mình, dù là một trái tim đã cạn nghĩa cạn tình.
Tôi lấy chồng tính đến nay đã tròn 8 năm rồi. Trong 8 năm ấy đương nhiên có ti tỉ thứ đã xảy ra mà những thứ đó dần dần biến mối quan hệ của chúng tôi từ xây dựng dựa trên tình yêu trở thành duy trì như thói quen mà ai cũng ngại thay đổi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo