Tìm kiếm: nhất-quyết
                            Tôi nghe lý do mà bực mình không chịu nổi.
                        
                    
                            Vừa nghe điều kiện của tôi mà anh 'xanh mặt', ả nhân tình cũng không dám hé răng đành cúi đầu chấp nhận.
                        
                    
                            Chịu đựng không được nữa, khi con được 2 tuổi thì tôi quyết định ly hôn chồng. Tôi quyết định lên thành phố để tìm việc kiếm tiền. Vì sợ con theo mình sẽ cực khổ nên tôi để con cho chồng cũ nuôi. Tôi mỗi tháng gửi tiền đều đặn về để nuôi con.
                        
                    
                            Nguyên do thực sự khiến Đường Tăng không vội vàng mà dành 14 năm đi bộ đến Tây Trúc thỉnh kinh là gì.
                        
                    
                            Tôi tên Dương, năm nay tôi 42 tuổi, có một người em trai nhỏ hơn tôi 8 tuổi tên Khải. Từ lúc tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi đã bắt đầu buôn bán rau củ quả. Ngày đó bố mẹ tôi chủ yếu bán hàng ở chợ, thế nên hôm nào cũng không quản gió mưa đi làm, tuy rằng vất vả nhưng kiếm tiền khá nhanh.
                        
                    
                            Đến khi tận mắt thấy những gì chị dâu làm, tôi hoảng hồn sốc ngất.
                        
                    
                            Chưa hết ngỡ ngàng về việc chồng lén mình mang tiền cho người phụ nữ khác, cúi xuống nhìn mặt người phụ nữ này tôi còn sốc hơn.
                        
                    
                            Sau thất bại nặng nề ở Di Lăng, Lưu Bị nhất quyết chọn ở lại thành Bạch Đế, không về Thành Đô. Hóa ra Gia Cát Lượng sớm nhìn ra tâm sự của hoàng đế Thục Hán.
                        
                    
                            Trước ngày em kết hôn, tôi nhắn cho em một tin nhắn: “Xin lỗi em, anh đã phạm phải sai lầm quá lớn, được gặp em là hạnh phúc lớn nhất của anh, anh vẫn còn rất yêu em và vẫn luôn yêu em.
                        
                    
                            Bà Hạnh giận lắm, định bỏ đi không thèm quan tâm. Nhưng chưa gì thì thấy chồng bà Hạnh đi ra .
                        
                    
                            Đây là tâm sự của cô vợ tên T. (Hà Nội). Đó là 1 hành trình dài từ khi gặp áp lực sinh con cho đến cả những chuỗi ngày có con sau này.
                        
                    
                            Tôi thấy có lỗi và xấu hổ lắm. Tôi sẽ đền bù cho cô ấy bằng mọi cách, tôi sẽ trở thành người chồng tốt hơn để xứng đáng với người vợ tốt đẹp của mình.
                        
                    
                            Sau khi mẹ tôi xuất viện, anh trai cũng không về nhà mà ở bên chăm sóc bạn gái. Mẹ tôi như già đi mấy tuổi, vì anh trai tôi cũng đã hơn 30 tuổi, giờ thế này thì biết bao giờ anh mới có thể lấy vợ sinh con đây.
                        
                    
                            Tôi chết sững nghe cụm từ “mẹ con cô ấy” từ miệng tên hàng xóm kia. Tôi nhìn vợ trân trối như hỏi lại vợ rốt cuộc tôi có nghe nhầm không. Vợ tôi hất tay tôi ra, lạnh giọng nói.
                        
                    
                            Chồng tôi thì nói chắc do tủ lâu năm nên thế. Chồng tôi chưa dứt lời từ trong tủ đổ ào ra một “thứ”. Khi chúng tôi bật đèn lên thì cảnh trước mắt quả thật quá bất ngờ.
                        
                    End of content
Không có tin nào tiếp theo



















