Tìm kiếm: thương-hại
Tôi tin rằng mình đã có một quyết định đúng đắn. Mặc dù chúng tôi chỉ mới quen nhau được vài tháng ngắn ngủi.
Tôi không nhận vì nếu tôi nhận thì khác gì lép vế trước thông gia.
Ngày họp lớp đại học, bạn bè ai cũng xe sang, quần áo bảnh bao đến gặp mặt nhau. Đám con trai thì khoe mới mua nhà, người lại kể mới tậu được con siêu xe. Những cô gái thì tâng bốc bạn trai của mình lên tận mây xanh, hết khoe vừa đi du lịch Châu Âu rồi được tặng đồ hàng hiệu.
Cuộc thỏa thuận giá cả quá nhanh giữa hai người khiến tôi không kịp trở tay.
Vội vàng với tay bật điện, Khang mới điếng người nhận ra, người anh vừa ôm không phải Hương mà là Lan. Cả hai nhìn nhau hóa đá. Khang cuống cuồng hỏi người tình...
Suốt một tuần nằm viện, nhà chồng chẳng ai ngó ngàng đến, đúng lúc tôi buồn chán nhất thì anh hàng xóm đến thăm.
Cứ nghĩ Trâm là cô gái hiền lành đơn thuần nhưng khi em đưa ra điều kiện mới chịu rời khỏi nhà khiến chúng tôi choáng váng, không biết phải giải quyết thế nào cho yên ổn nữa.
"Sáng thịt kho nghệ, chiều cũng thịt kho nghệ, ngày qua ngày, không có món khác. Em không thể nuốt nổi nữa" - Đó là tâm sự của một nàng dâu khi nhìn cơm cữ mẹ chồng chuẩn bị.
Chị dâu mắng chồng tôi té tát "đã nghèo còn lười", khi thấy việc chị ta làm thì tôi càng bức xúc hơn
Vợ chồng tôi không cần sự thương hại một cách quá đáng như vậy...
Nghe bồ của chồng nói, Hương chẳng buồn đáp lại, cô lấy luôn điện thoại gọi thẳng...
Người khác nghĩ tôi hạnh phúc và có trong tay tất cả với chồng mới. Nhưng họ không biết hằng đêm tôi lại khóc thầm vì đau khổ.
Sau khi gặp và nói chuyện với người phụ nữ kia, tôi quyết định đi thăm chồng ở trại giam.
Tôi không ngờ lời nói của mình lại đẩy mọi chuyện ra nông nỗi này
Tôi đã phấn đấu hết mình, hết thời gian vì cái ghế Giám đốc công ty. Nhưng kết quả lại không như tôi mong đợi.
Tưởng sinh con ra sẽ là cơ hội để tôi đòi lại sự công bằng, nào ngờ là dấu chấm hết cho những tính toán nhiều tháng nay của tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo