Tìm kiếm: xin-nghỉ
Hương tức điên với kế hoạch không chút liêm sỉ của mẹ chồng. Nhân lúc cả Hoàng - chồng cô đang ngồi đó, cô nói thẳng luôn suy nghĩ của mình khiến bà bẽ mặt, chẳng nói thêm được lời nào.
Thấy mẹ chồng quê mùa, lại lớn tiếng cãi lộn, tôi không dám ra mặt nhận là người thân của bà. Thế là tôi biết hết mọi chuyện, nhưng lại chọn cách trốn đi, bỏ mặc bà ở đó.
10 giờ trưa đi chợ về vẫn thấy chồng đang nằm ngủ, Phương cất tiếng gọi anh xuống bếp hộ mình nấu cơm thì mẹ chồng đã vội bênh vực: "Con cứ kệ cho nó ngủ. Đàn ông ai lại xuống bếp làm việc đàn bà".
Từ phía xa, tôi đã thấy bóng dáng mẹ chồng đứng chờ, tôi đoán trước chẳng có gì tốt đẹp... Quả nhiên, khi tôi vừa cất tiếng chào thì bà đã xin khéo số tiền tôi vừa nhận được.
Khi biết mình vô sinh, tôi đau khổ lắm. Nhưng để không là gánh nặng của chồng, tôi đồng thuận ly hôn. Mẹ chồng cũng đầy tiếc nuối, bà khóc lóc, rồi ôm tôi rất chặt. Không chỉ thế, bà còn đưa tôi 40 triệu coi bù đền bù...
Trung về nhà sau cuộc vui với nhân tình nóng bỏng, nhưng anh không thấy bóng dáng vợ đâu. Anh cất tiếng gọi 1 hồi mà đáp lại chỉ có sự im lặng.
Thu vẫn còn đang chăm con nhỏ, vậy mà mẹ chồng lại sang nhà chơi và yêu cầu cô phải làm theo ý bà. Tất nhiên, Thu cũng không phải đứa hiền lành mà bị bắt nạt.
Trò trả đũa nực cười như vậy mà mẹ chồng cũng nghĩ ra được!
"Đúng là giờ đẻ con gái thì lãi, con trai thì lỗ. Con rể còn hay quan tâm, mua quà biếu chứ con dâu thì cả đời không mong ngóng được nắm xôi" - mẹ chồng lấy chuyện em rể mua cho cái tivi để "cà khịa" Minh.
Nhìn mâm cơm vỏn vẹn có đĩa trứng rán, đậu luộc, mẹ chồng lắc đầu rồi mắng Phương xơi xơi rằng không biết chi tiêu.
Tôi đã rất bực mình từ khi phải tự đi chợ, làm cỗ, nhưng tới lúc bị mẹ chồng chê bai thì mới dám nói ra bức xúc.
Tuấn nghe lời mẹ ly hôn với Tú, nhưng chỉ mới 1 tuần anh đã cảm thấy hối hận.
Mẹ vợ lên chơi mà chồng tôi cũng vẫn tính tiết kiệm từng đồng. Quá uất ức, tôi đã vùng lên phản kháng.
Về nhà tôi chơi được một tuần, bố mẹ tôi đón tiếp Ly rất nhiệt tình. Sau đó chúng tôi về quê của cô ấy. Vừa đến cổng đã có một bé gái nhìn xinh xắn, chạy ra ôm trầm lấy cô ấy và rối rít gọi mẹ.
Từ tối hôm đó đến giờ, tôi vẫn không dám nhìn mặt chồng vì trông kệch cỡm quá. Chồng tôi sáng hôm sau cũng phải xin nghỉ ốm ở công ty.
End of content
Không có tin nào tiếp theo