Tìm kiếm: òa-khóc
Cách đây gần một năm, em chồng tôi ly hôn. Vì là chuyện tế nhị nên tôi không hỏi cô ấy được chia bao nhiêu tài sản, có điều tôi nghĩ cũng không nhiều lắm.
Sau ly hôn được 3 tháng thì em vay mượn đi xuất khẩu lao động sang Nhật. Cũng trong thời gian này, em gặp chồng mới của em bây giờ.
Cái nhà nghỉ ấy có 2 cửa đi 2 đường khác nhau, thấy bóng dáng tội nghiệp dúm dó đứng bên kia đường nhìn vào tôi như chết lặng.
Chán ghét thân phận cái thằng không cha, cứ mỗi lần nhìn thấy mặt mẹ là tôi càng ghét mẹ hơn. Luôn trách mẹ sao dễ dãi với đàn ông rồi sinh ra tôi để hứng gạch đá.
Sau đấy bà gửi lên cho tôi chục triệu nhưng tôi giận gửi trả lại vì trong hoàn cảnh ấy tôi chỉ cần sự quan tâm, thương yêu của mẹ, không cần tiền.
Dù em đang tức điên lên nhưng vẫn cố gắng giữ chút lý trí còn sót lại. Em dắt hai con sang nhà ngoại chơi, em phải nói chuyện ra ngô ra khoai với chồng. Đến khi chồng vừa về tới cửa nhà, em cầm chai dung dịch kia, lao nhanh ra tra hỏi chồng.
Mặc kệ cả gia đình xúm vào chửi bới, em dâu tôi vẫn gác chân lên ghế ngồi xem tivi như thể nó không phải kẻ gây ra chuyện!
Đổ vỡ hôn nhân, tài chính không có lại mang thai khiến tôi hoang mang vô cùng. Đã vậy đi khám, bác sĩ nói trước tôi có tiền sử sảy thai sẽ có nguy cơ sảy cao hơn người khác.
Đôi lúc tôi ân hận vì ngày đó đã không chịu tha thứ cho chồng để cho con có bố có mẹ trong 1 mái nhà yên ấm. Thà ngày đó tôi chịu đau 1 lần rồi nhắm mắt cho qua thì giờ con tôi đã không phải sống cảnh hôm nay ở với mẹ ngày mai bố.
Tôi có 1 ông chồng mà người ngoài luôn đánh giá là “có phúc mới cưới được”. Nếu nhìn nhận theo cách tích cực thì chồng tôi khá lành, dễ tính, vợ nói gì cũng nghe, nấu gì cũng ăn, không quan tâm quá nhiều chuyện nhỏ nhặt. Nhưng nếu nhìn nhận 1 cách thực tế thì chồng tôi chưa bao giờ làm tròn trọng trách làm cha, làm chồng.
Giờ cứ nhìn thấy chăn chiếu là bố tôi nổi giận, còn đòi đuổi luôn con rể đi cho đỡ ngứa mắt.
Lần đầu ra mắt nhà bạn trai, tôi chết điếng khi nhìn thấy gương mặt người mẹ của anh lại chính là...
Có những điều trùng hợp có thể chấp nhận được, nhưng cũng có những việc diễn ra khiến người ta khó chấp nhận đến vô cùng.
Bên nhà chồng, mấy năm nay vẫn luôn trách móc vì tôi không chịu sinh con. Thậm chí mỗi lần tôi về quê, mẹ chồng còn chán đến mức không muốn tiếp chuyện.
Ăn uống, dọn dẹp xong, Quyên xin phép về sớm. Trên đường đưa em về, tôi liên tục hỏi có chuyện gì nhưng em kiên quyết không nói. Bực tức, tôi dừng xe giữa đường gắt lên: "Em giấu giếm anh chuyện gì? Em nói đi, không thì đừng hòng anh cho em về!".
Chị mong rằng sau này có chuyện gì anh cũng sẽ chia sẻ với mình chứ không một mình chịu đựng nữa. Rồi gia đình anh chị sẽ lại hạnh phúc như những ngày ban đầu.
End of content
Không có tin nào tiếp theo