Tìm kiếm: ông-bà
Tôi dự tính sẽ bàn bạc lại với bố mẹ. Vậy mà sợ gia đình tôi phật lòng, Chung vội vàng đồng ý.
Tôi ngỡ ngàng khi thấy mẹ chồng đi vào một căn phòng bỏ không phía sau vườn. Tôi tá hỏa khi thấy bà lấy nhang ra đốt. Trong phòng kia có một cái bàn thờ nhỏ, trên đó có một tấm hình của người phụ nữ.
Phải chăng phía trong thùng hải sản đó có thứ gì mà chồng không muốn vợ biết?
Tôi cũng cảm thấy không phục trước cách tính toán của bố mẹ mình.
Tôi ngồi kiên nhẫn đọc từng chiếc đơn có dấu hiệu nhòe chữ hoặc có cái đã bị vò nát. Bàng hoàng hơn khi nghe vợ mình nhẹ nhàng thú thật từng lời.
"Rượu mời" không uống, vợ tôi đang muốn "uống" thứ gì đây?
Tôi vừa đến chơi, chị gái đã kéo tôi xuống nhà bếp rồi thì thầm một câu vào tai.
Tôi thiết nghĩ ở cái thời đại này thì nói thật là cái miếng ăn nó không hề to. Hơn nữa, tôi là đứa đã từng sống trong nghèo khó, đói ăn đến nỗi gầy rộc người đi nên đến khi tự kiếm được tiền nuôi bản thân và gia đình rồi, tôi luôn nghĩ, cái gì tiết kiệm thì tiết kiệm chứ riêng ăn uống thì không.
Chồng tôi cúi gằm mặt xuống, nước mắt anh ta rơi, nhưng anh ta cũng vội vã bỏ đi dù cánh cửa nhà vẫn đang mở rộng.
Ăn uống, dọn dẹp xong, Quyên xin phép về sớm. Trên đường đưa em về, tôi liên tục hỏi có chuyện gì nhưng em kiên quyết không nói. Bực tức, tôi dừng xe giữa đường gắt lên: "Em giấu giếm anh chuyện gì? Em nói đi, không thì đừng hòng anh cho em về!".
Họ rời đi mãi một lúc sau tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ.
Lần này, tôi quyết không nhượng bộ nữa. Sau cuộc gọi đó, chồng tôi có vẻ thay đổi hơn nhưng vẫn không đáng kể.
Anh không đáng được tha thứ. Có lẽ, cuộc sống này vẫn vậy. Anh đánh mất gia đình chỉ vì một phút ham vui.
Nhìn số tiền em chồng đặt trên bàn, tôi hoa mắt chóng mặt. Tôi trả lại phân nửa cho cậu ấy nhưng cậu ấy từ chối.
Quả thật thì ngày cưới của Linh dù biết bạn trai giàu có nhưng cô không ngờ anh lại là con của một tổng giám đốc giàu có ở trong nước.
End of content
Không có tin nào tiếp theo