Tìm kiếm: ông-bà
Năm trước tôi được bố mẹ đẻ cho 1 suất đất, nhiều lần chồng nói muốn xây nhà nhưng tôi không đồng ý. Tôi bảo vợ chồng còn trẻ, cố gắng làm vài năm nữa, có tiền gửi tiết kiệm kiếm chút lãi, khi nào nhiều tiền rồi thì xây nhà cũng chưa muộn.
Em đã cố gắng sống với chồng dù rất đau khổ và nhiều uất ức. Nhưng câu nói của anh ta khi gọi điện cho bố em đã khiến em "bừng tỉnh".
Trước lúc đến nhà bạn trai của em chồng, mẹ chồng giận dữ và hùng hổ lắm. Song lúc về bà lại buồn bã thốt lên "con gái có lớn mà không có khôn"...
Tân quỳ sụp xuống van xin vợ: "Anh xin em, anh trót lỡ làng. Chỉ cần em nhận đứa con riêng này của anh, rồi em muốn gì anh cũng chiều".
Đỉnh điểm hơn, khi nói chuyện này với chồng, anh ấy lại còn bênh mẹ mình chằm chặp.
Tôi cứ nghĩ gói "quỹ đen" ấy là của anh trai, ngờ đâu vừa kéo anh vào góc thì tôi phát hiện ra nó thuộc về một người chẳng ai tin nổi
Năm nào cũng vậy, cứ đến kỳ nghỉ hè, câu chuyện về việc cho con về quê nội lại khiến tôi đau đầu.
Lần này, tôi không muốn xuống nước, nhún nhường trước sự ức hiếp quá đáng từ nhà chồng nữa.
Vừa nhìn thấy bát cơm tôi bưng ra, sắc mặt chị dâu đã tối sầm lại.
Ngày còn trẻ tôi định lấy người đàn ông mình thương nhưng bố mẹ ngăn cản quyết liệt. Mẹ bảo trong khu phố có rất nhiều anh chàng tốt, công việc ổn định, việc gì tôi phải lấy chồng xa. Tôi cứ mở lòng ắt sẽ có người thích, không cần lấy người cách cả nghìn cây số.
Tôi nhìn chồng chia đôi tiền lương mà lòng nặng trĩu. Tại sao tôi lại phải san sẻ kinh tế với người khác chứ?
Tôi không nghĩ con trai lại phản ứng quyết liệt đến thế trước lời cầu hôn của chính cha ruột dành cho mẹ.
Những lời chị dâu nói quá thẳng thừng nhưng rất đúng làm tôi tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ bố chồng muốn công ty bị phá sản đâu mà giao vợ chồng tôi quản lý.
Thật không ngờ chị dâu lại dạy con trai mình cái kiểu đó?
End of content
Không có tin nào tiếp theo

























