Tìm kiếm: Đi-bước-nữa
Sau khi lấy nhau, chúng tôi có một căn nhà riêng cùng số vốn kha khá của hai bên gia đình cho. Tôi theo chồng về quê, bố mẹ tôi thương con gái mà rơi nước mắt. Nhưng tôi tin vào quyết định của mình, tôi muốn sống cả đời bên người đàn ông mình chọn.
Tôi không còn tức giận nữa, chỉ thấy thương cảm cho chị. Đến khi biết chị lấy ông chồng đã gần 70 tuổi, tôi càng muốn khóc.
Những tháng ngày tôi chật vật trong nỗi đau mất chồng, anh ấy luôn ở bên động viên tôi. Cuối cùng, vì cảm động trước chân tình của anh ấy mà tôi đồng ý tái giá.
Sau đám tang của vợ, con trai tôi vì nhớ mẹ mà ôm áo của mẹ không rời. Thằng bé nhớ mùi hương của mẹ, chưa thể quên được nỗi đau mất mẹ.
Hóa ra ngay từ đầu, cả nhà họ đã dè chừng với tôi...
Có lẽ con trai rất hối hận khi biết thân phận thật sự của bản thân.
Tôi quyết định hỏi cho ra lẽ, nhưng khi nghe được những gì chị nói, tôi ngỡ ngàng đến ngây người.
Từ ngày chồng mất, tôi hết lòng chăm sóc bố mẹ chồng, tôi xem họ như người thân của mình. Tôi cũng chưa từng có ý định đi bước nữa.
Đến nơi, tôi ngỡ ngàng tới mức tay chân run rẩy khi thấy chỉ có người yêu cũ của mình ở đó. Anh trông chẳng có gì ngại ngần như đã được sắp xếp từ trước.
Em thương bố vô cùng. Bây giờ ông còn buồn hơn trước kia, vì một bên là con, một bên là người mình muốn gắn bó.
Mỗi lần về quê chơi, hàng xóm ai cũng khen chị dâu rất hiếu thuận và chu đáo với mẹ chồng. Cả làng chẳng có người con dâu nào tốt như chị ấy.
Ăn không dám ăn, bố để lại tiền tiết kiệm làm nảy sinh mâu thuẫn gia đình.
Không chồng không con, nhiều người cho rằng tôi chẳng có lý do gì bám trụ lại nhà chồng, thế nhưng tôi đã sống với bố mẹ chồng yên ổn suốt 10 năm nay.
Tôi cứ ngỡ tìm được người giúp việc tốt, nào ngờ mang thêm rắc rối về cho gia đình.
Mẹ tôi thực sự đau đầu biết bao lâu nay về chuyện hôn nhân của con trai.
End of content
Không có tin nào tiếp theo