Tìm kiếm: đi-làm-về
Hai mắt ông rưng rưng rướm lệ, ông bảo, không bất đắc dĩ thì ông không đến tận nhà làm phiền tôi như thế này...
Bật đèn lên tôi chưa kịp vui mừng vì sự trở lại của vợ thì đã phải há miệng kinh ngạc.
Hóa ra bao lâu nay tôi chỉ là vật thay thế, còn chiếc dây chuyền vốn dĩ chẳng phải món quà tử tế gì!
Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ lên Hà Nội sống và làm việc. Bố anh mất sớm, ở nhà chỉ còn mỗi mẹ già nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi quyết định chuyển về quê sống để tiện chăm sóc mẹ.
Lúc mở chiếc phong bì mỏng anh gửi, tôi càng thẫn thờ rồi bật khóc lúc nào chẳng hay.
Sau ngày ly hôn, lúc Tuấn xuất hiện trước mặt Mai, chị còn nhìn anh bằng ánh mắt lửa hận. Nhưng ngay sau đó, chị phải chạy theo sau gọi với tên anh.
Không thể dừng xe nghe điện được, thế là suốt đoạn đường đến bệnh viện, điện thoại tôi liên tục đổ chuông. Đến khi đưa người vào phòng cấp cứu, có thời gian, tôi mới mở điện thoại lên. Nhìn 21 cuộc gọi nhỡ mà tôi ngao ngán.
Sau lần nhặt được chiếc ví, tôi lờ mờ hiểu bản chất thật của Hướng, nhân cách của anh không đẹp như vẻ bề ngoài.
Mặc cho con gái can ngăn, vợ chồng tôi vẫn quyết tâm bán nhà để đến sống cùng con trai.
Hôm qua đi làm về, thấy cả nhà ngồi ghế đợi tôi, trên bàn còn có tờ xét nghiệm ADN. Tôi cầm tờ giấy lên xem thì chết lặng người, tôi và bố không phải cha con, chỉ có anh cả là con của bố tôi. Vậy bố tôi là ai.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta còn dụi mắt chắc không tin vào chính mình.
Tôi thực sự không muốn nhớ lại khoảng thời gian khi ở cữ vì nó chất chứa nhiều nỗi buồn.
Không ngờ những gì bạn trai tôi tâm sự với em hàng xóm lại phản tác dụng. Để rồi giờ đây anh ấy đang phải chịu nỗi đau giằng xé.
Cãi lời bố mẹ, tôi quyết tâm cưới bạn trai tàn phế làm chồng. Để rồi bây giờ tôi bị anh tra tấn tinh thần đến mức khủng hoảng.
Cuộc sống hôn nhân mới của tôi đang bất ổn, thế mà chồng cũ lại kéo tôi vào tình huống khó đỡ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo