Tìm kiếm: công-tác-xa-nhà
Chẳng ngờ đến một ngày, có một kết quả xét nghiệm ADN được gửi thẳng đến gia đình chồng của tôi qua đường bưu diện.
Lúc đó tôi đang mơ mộng về những ngày tươi đẹp sắp tới. Bỗng dưng có một đứa trẻ mặc đồ nghiêm chỉnh chạy tới ôm lấy chân tôi, liên tục gọi mẹ.
Lần đầu tiên giặt đồ cho vợ, tôi ‘đỏ mắt’ khi thấy thứ này, vội chạy vào mở tủ ra xem thì chết điếng
Tôi sốc không thể nào ngờ bấy lâu nay vợ mình lại thiếu thốn đến thế này, nước mắt tôi bất giác rơi lã chã.
Khi mọi người hỏi dồn dập đứa trẻ là con của ai, chị dâu chần chừ rồi thở dài trả lời: “Đây là máu mủ của chồng con”. Anh trai tôi đứng bên cạnh tái mặt, run rẩy tay chân. Vì quá hoảng sợ, anh ngã sụp xuống cầu xin vợ tha thứ cho tội lỗi của mình.
Suốt 5 năm sau đó, tôi yên tâm đi làm xa nhà, thỉnh thoảng về nhà nhưng vẫn không sợ mất vợ. Sau đó tôi quyết định chuyển đi công tác về gần nhà, tiện dành thời gian cho gia đình.
Nghe anh tha thiết xin lỗi mà tôi cũng mủi lòng, nhưng chỉ sợ người đàn bà thâm độc kia giở trò khiến gia đình tôi tan nát lần nữa.
Không ngờ, sau bao năm tôi lại gặp anh ấy trong hoàn cảnh này.
Thấy mẹ chồng chỉ suốt ngày chăm con của em gái khiến tôi ghen ăn tức ở nên đã ép bà phải chăm con của mình. Để rồi nhận được cái kết đến hết đời tôi cũng không trả nổi.
Chồng tôi là kiểu đàn ông sống tình nghĩa, có trách nhiệm với gia đình và dòng họ. Chị chồng từng ly hôn, chưa có con nên ở chung với gia đình tôi và bố mẹ chồng. Chị chồng là người hiền lành, yêu thương người thân trong nhà, đặc biệt rất chiều chuộng hai con của tôi.
Vợ tôi sống thiếu thốn, tằn tiện bao năm qua chẳng phải là vì tôi đa nghi, không tin tưởng cô ấy hay sao.
Tôi giận lắm, vào nhà tìm vợ nói chuyện cho ra lẽ. Lên đến phòng ngủ thì tôi giật mình khi thấy vợ đang ngồi ăn đùi gà, hải sản, đủ món ngon lành.
Tôi một mực không tin, tôi nghĩ cô ấy chỉ đang cố gắng cắt đứt quan hệ của tôi và con. Chúng tôi ly hôn 7 tháng, mà giờ đứa trẻ đã chào đời thì không phải con của tôi thì của ai.
Lúc đó tôi đang mơ mộng về những ngày tươi đẹp sắp tới. Bỗng dưng có một đứa trẻ mặc đồ nghiêm chỉnh chạy tới ôm lấy chân tôi. Điều khiến tôi hoảng hốt hơn nữa là đứa trẻ này liên tục gọi tôi là “Mẹ ơi”.
Rồi ba năm dài trôi qua, đã là cái giỗ thứ ba của Tuấn. Người ta thấy Hân bồng một đứa trẻ khoảng hai tuổi trên tay. Lại là những lời sỉ vả như hai năm về trước. Nhưng Hân không còn sợ sệt, e dè nữa, cô tự tin bước vào nhà chồng.
Anh trai tôi đứng bên cạnh tái mặt, run rẩy tay chân. Vì quá hoảng sợ, anh ngã sụp xuống cầu xin vợ tha thứ cho tội lỗi của mình.
End of content
Không có tin nào tiếp theo