Tin tức - Sự kiện

Thương hai chị em có cha tâm thần, mẹ nguy kịch vì ung thư máu

Không biết nhiều về căn bệnh mẹ mắc phải nhưng đã từng nghe người lớn nói: “Ung thư rồi sẽ chết” nên hai chị em cô bé Linh cứ ôm nhau khóc đòi mẹ về. Bố của các em thì bước thấp, bước cao không biết gì, chỉ tha thẩn một mình lẩm bẩm: “Ma bắt, ma bắt, phải ăn tỏi”.

Đó là câu chuyện buồn của gia đình chị Vũ Thị Hè, hiện đang điều trị tại khoa Máu tổng hợp, Viện huyết học truyền máu TW mà tôi đã từng được chứng kiến. Thương lắm bởi cái dáng chị khắc khổ, tồi tội, đến cả bữa ăn chị cũng tiết kiệm, nhờ mọi người mang về cho con bởi: “Hai chị em nó đi học về, đói lắm mà bố nó thì không biết nấu nướng gì cả”.

Bất ngờ phát hiện căn bệnh ung thư máu nhưng chị Hè không có nổi 1 đồng tiền trong túi.
Bất ngờ phát hiện căn bệnh ung thư máu nhưng chị Hè không có nổi 1 đồng tiền trong túi.

Thương chồng, thương con, chị đã 2 lần xin về nhà chấp nhận cái chết vì không vay được tiền chữa trị.
Thương chồng, thương con, chị đã 2 lần xin về nhà chấp nhận cái chết vì không vay được tiền chữa trị.

Nhập viện điều trị chưa lâu nhưng đã có đến 2 lần chị đòi bác sĩ cho về nhà để chấp nhận cái chết, bởi: “Chồng chị thì bệnh tật thế, có biết gì đâu. Hai chị em chúng nó thì còn nhỏ dại quá, ăn còn chưa lo được nói gì đến làm việc nọ việc kia. Chị cũng khát sống, muốn được sống lắm nhưng lấy ai cho vay tiền để chữa bệnh, và nếu chị vay được rồi thì sau này có lẽ nào chị để các con phải trả cho chị sao? Chị không cam lòng đâu em ạ”.

Mới kịp nói đến đây, hai hàng nước mắt chị lại túa ra ướt nhèm. Cả cuộc đời gánh gồng với vại dưa cà muối, chị nào có dám kêu ai, kể cả trong lúc này khi phải đối mặt với cái án tử, chị vẫn cam chịu, cúi đầu chấp nhận. Chỉ thương hai đứa trẻ, nó nhìn mẹ, rồi ngẩn ra chẳng biết nói gì, chỉ ôm chầm lấy mẹ vừa như bắt đền, vừa như van xin mẹ đừng bỏ chúng mà đi.

Bé Hiếu đang học lớp 3 ngẩn ngơ vì mẹ đi viện lâu không về nhà.
Bé Hiếu đang học lớp 3 ngẩn ngơ vì mẹ đi viện lâu không về nhà.

Cuốn sổ tâm thần của bố, mẹ dặn hai chị em phải giữ để lấy thuốc cho bố uống.
Cuốn sổ tâm thần của bố, mẹ dặn hai chị em phải giữ để lấy thuốc cho bố uống.
Cả đời gáng gồng vại dưa cà mang bán, chị cố gắng đủ cái ăn, cái mặc cho chồng, cho con.
Cả đời gáng gồng vại dưa cà mang bán, chị cố gắng đủ cái ăn, cái mặc cho chồng, cho con.

Có mặt tại bệnh viện với cô, em Hồng – cháu của chị Hà không kìm được cảm xúc: “Thương cô quá mà không biết làm thế nào chị ạ. Cô sốt gần 1 tháng nay rồi nhưng vẫn gắng gượng dậy đi chợ bán dưa, cà để kiếm cái ăn cho 2 đứa nhỏ. Thời gian gần đây lúc quỵ ra đó rồi thì gia đình mới biết đưa vào viện cấp cứu, lúc này kết quả cho biết cô em bị ung thư máu. Đau đớn quá mà chúng em thì bất lực không biết làm sao... Chồng cô thì không biết gì cả, chiều hôm nay vào viện chú ấy còn la hét chửi bới bảo vợ bị con ma nó vào người bắt phải về nhà ăn tỏi để đuổi ma đi”.

Chị Hoa (em chồng của chị Hè) vào thăm chị dâu cũng khóc cạn nước mắt: “Cả đời chị ấy vất vả khi phải nuôi chồng, nuôi con, giờ đùng cái lại mang bệnh này, thật sự chúng em không biết phải đối mặt thế nào cả. Mấy hôm nay các anh chị em trong gia đình cũng đã họp lại để góp mỗi người một ít mang đóng viện phí cho chị nhưng chẳng được đáng bao nhiêu bởi ai cũng nghèo, cũng cảnh lao động vất vả chị ạ”.

Thương chồng, thương hai con, chị không biết phải làm sao chống chọi với căn bệnh mình mắc phải.
Thương chồng, thương hai con, chị không biết phải làm sao chống chọi với căn bệnh mình mắc phải.

Ngồi lặng im lắng nghe mọi người tâm sự, nước mắt chị òa ra không kìm lại được. Đôi gò má cao, ai cũng bảo chị vất vả, truân chuyên... vậy mà đúng thật. Người chồng đầu tiên của chị đã mãi mãi bỏ chị mà đi sau đám cưới chưa được bao lâu bởi tai nạn sập hầm than. Đau đớn tưởng chừng có thể chết đi được nhưng vì thương bố mẹ già, chị gắng gượng bươn trải lên Hà Nội đi giúp việc cho người ta rồi được mai mối với người chồng hiện tại vốn khù khờ, chậm chạp để mong có được đứa con.

 

Rồi hai đứa nó ra đời, chồng thì bệnh mỗi ngày một nặng hơn, một tay chị lo liệu kiếm cái ăn, cái mặc cho cả gia đình nhờ vào vại dưa, vại cà mà không một lời kêu ca, than vãn bởi với chị: “Anh ấy có điên dại thì vẫn là chồng của chị em ạ. Vợ chồng ăn ở với nhau 1 ngày cũng nên nghĩa nên chị không có điều gì phàn nàn cả đâu”.

Bữa cơm hàng ngày được cho chị cũng nhờ người mang về cho hai con vì ở nhà chồng không biết nấu ăn gì.
Bữa cơm hàng ngày được cho chị cũng nhờ người mang về cho hai con vì ở nhà chồng không biết nấu ăn gì.

Nghe chị nói, tôi lại càng thấy tội, thấy thương chị hơn bởi có lẽ người đàn ông ấy có điên, có dại, có không lo lắng được cho chị đi chăng nữa nhưng anh vẫn là một người chồng, người cha mà chị trân trọng, yêu thương đến suốt đời mình.  Và ngay trong lúc này khi mà căn bệnh mỗi lúc một nặng và nguy cấp hơn, chị vẫn muốn dành trọn tất cả mọi điều tốt đẹp nhất cho chồng, cho con để mình được ra đi thanh thản, cho dù tiếng khóc như xé trời của hai đứa con vẫn đang gọi mẹ về.

Theo báo Dân trí
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo