Khách vừa về hết, bố chồng đã gọi vợ chồng tôi vào nói chuyện và giao luôn trách nhiệm với đứa em của anh.
25 tuổi tôi cưới chồng, chồng tôi cũng chỉ là một người bình thường, được sinh ra trong một gia đình khá bình thường, thậm chí hơi khó khăn, chứ cũng chẳng phải loại siêu đẳng gì.
Trước khi yêu và cưới anh, tôi luôn nghĩ, cưới xong những năm đầu, hai đứa tập trung kiếm tiền nuôi con, không phải nhờ cậy đến bố mẹ hai bên đã là quá ổn. Vậy mà vừa chân ướt chân dáo về nhà chồng, chưa kịp uống ngụm nước lọc, chưa kịp ăn bữa cơm đầu tiên, bố chồng đã gọi vợ chồng tôi vào nói chuyện riêng.
Ông nói, ông chỉ có 2 người con trai, bây giờ có thêm tôi là con dâu, ông coi như con gái, vậy là 3 người con. 3 anh em phải biết yêu thương, bảo ban nhau làm ăn, xây dựng cuộc sống. Chồng tôi lớn tuổi hơn cậu em, đã có công việc ổn định, tôi cũng đã có việc làm ổn định, nên hai vợ chồng phải có trách nhiệm với em trai của anh thay bố mẹ.
Tôi đang chưa hiểu hai từ trách nhiệm của ông là như thế nào thì bố chồng lại nói thêm. Bố mẹ bây giờ đã già cả, nên thu nhập cũng chỉ đủ thuốc thang, tiền học, tiền ăn của em chắc chỉ lo được một phần, còn vợ chồng tôi phải có trách nhiệm với khoản đó cho đến khi cậu em của chồng tốt nghiệp đại học.
Tức là còn 2 năm nữa, rồi sau này ra trường, vẫn khó khăn thì vợ chồng tôi vẫn phải có trách nhiệm đến khi cậu ấy tìm được việc và có gia đình.
Thú thực, tôi chưa bao giờ hình dung hay nghĩ ra ngày đầu tiên về nhà chồng đã nhận trách nhiệm lớn lao như vậy. Nhất là điều kiện thu nhập của tôi và anh còn eo hẹp, mang tiếng có công việc ổn định nhưng thu nhập thấp, trừ các loại tiền thuê nhà, xăng xe, điện thoại... hai đứa tích lũy cũng chẳng được bao nhiêu. Bây giờ lại đèo bòng thêm em chồng, tôi cảm thấy thật vô lý.
Nhưng không thể làm gì được, tôi nói với chồng thì anh chỉ nói, phải chấp nhận thôi. Đó cũng là điều nên làm khi bố mẹ anh già cả, vài năm khi em trai anh ra trường thì mọi chuyện sẽ đỡ hơn.
Vậy là kể từ khi cưới, thu nhập của tôi và chồng phải chia đều các khoản, ngoài ăn uống, chi tiêu, tích lũy thì dành một phần không nhỏ để lo cho cho cậy em của chồng ăn học, rồi lại cả tiền cho cậu ấy đưa bạn gái đi chơi, mua sắm quà cho bạn gái nữa.
Sắp tới, mẹ chồng còn nói, để tiện cho học tập và chăm sóc, em chồng nên dọn về ở cùng với vợ chồng tôi, vì ở ký túc xá ăn uống thất thường, sợ con bà mệt, không đảm bảo việc học tập. Vậy là khoảng không riêng tư của tôi trong căn phòng trọ 20 m2 cũng sắp sửa không còn. Tôi chưa khi nào nghĩ, lấy chồng xong lại mệt mỏi và ức chế nhiều đến thế.
Theo Thủy/Báo Đất Việt