Nghe những lời cay đắng thốt ra từ miệng anh, tôi gần như ngã quỵ... Thật không ngờ anh lại coi tôi như thế…
Tôi quen anh trong buổi tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi là cô gái cá tính, hiện đại, chuyện quen biết, hẹn hò đối với tôi khá đơn giản, thích là yêu, thế thôi.
Sau buổi tiệc đó gần 1 tháng thì tôi nhận lời yêu. Lâm là người khá phong độ, thành đạt, nhìn anh là tôi đủ biết anh đào hoa chứ chẳng phải dạng vừa. Nhưng tôi thích cái kiểu anh quan tâm tôi, vừa ga lăng vừa ngọt ngào.
Vì tư tưởng hai đứa cũng thoáng nên yêu nhau không lâu chúng tôi phát sinh "chuyện ấy". Tất nhiên cả tôi và anh đều không phải lần đầu.
Hai chúng tôi đều là dân ở xa đến nên quyết định dọn về sống chung. Vì đi làm cả ngày, nên tối đến hai đứa mới về với nhau. Kinh tế độc lập, chẳng phụ thuộc gì nên tôi và Lâm sống rất thoải mái. Nhiều lúc tôi cảm giác, tôi và anh chẳng khác gì hai vợ chồng, chỉ thiếu có tờ đăng ký chính thức nữa là xong.
Dùng dằng đến 2 năm như thế, tôi đòi cưới. Lâm cứ viện hết lý do này đến lý do kia để trì hoãn. Lúc thì anh bảo do công việc, lúc thì bảo gia đình chưa đồng ý. Bảo tôi chờ thêm thời gian nữa.
Thế nhưng, ngày qua ngày, tôi thấy anh chẳng có tý động thái thay đổi gì. Tôi ép, bảo anh phải lựa chọn nếu không thì chia tay để tôi đi lấy chồng, tôi cũng 26, 27 rồi, không trẻ trung gì nữa.
Ai ngờ, cãi vã giằng co một hồi, Lâm nói: "Thứ đàn bà dễ dãi như cô, tôi chơi là để vui chứ ngu gì mà cưới về làm vợ"! Tôi chết điếng người.
Lâm còn bảo, anh không bao giờ cưới người đồng ý sống chung với anh trước hôn nhân, dễ dãi như tôi biết lúc nào cắm sừng anh. Lâm còn bảo, tôi và anh ta chẳng có gì nợ nhau cả, đều do tôi tự nguyện hết.
Những lời Lâm nói như vết dao chí mạng đâm vào tim tôi. Hóa ra bấy lâu nay, anh vẫn ngầm coi thường tôi như vậy. Giờ tôi đau khổ, sợ hãi lắm, tôi biết phải làm sao đây?
Theo Khỏe và đẹp