Thực sự bây giờ tôi không biết nên làm thế nào nữa, cảm giác như mình sống là vô nghĩa.
Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, hiện có một con trai lên 4. Chồng tôi là người cực kỳ gia trưởng và cay nghiệt, thật sự bao nhiêu năm trời ở với anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, cũng chưa bao giờ có một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Lúc nào tôi cũng thấy tư tưởng, ức chế, căng thẳng và buồn khổ. Thậm chí có những lúc còn cảm thấy mình như bị trầm cảm.
Ngày trước tôi lấy anh cũng vì bố mẹ tôi ép buộc, bởi nhà anh giàu có, bề thế, tôi lúc đó chưa yêu đương ai, vì thế cũng không có sự lực chọn. Nói thẳng ra cũng do tôi nhu nhược.
Lấy nhau về, phàm là mọi thứ trong nhà đều do anh tự quyết, anh bảo thế nào thì là thế đấy, tôi đừng hòng được góp ý nọ kia. Anh độc mồm lắm, tôi mà lỡ làm gì sai ý là anh dè bỉu, thậm chí còn nói những từ cực kỳ khó nghe, miệt thị. Anh còn nhiều thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi.
Cũng vì sống chưa một ngày được cảm nhận tình yêu và sự quan tâm của anh nên tôi đã phải lòng một người đàn ông khác. Anh là của tôi, rất chu đáo, ân cần, dịu dàng, tâm lý, đã trải qua một lần đổ vỡ, anh là người chủ động bày tỏ với tôi. Anh biết tôi không hạnh phúc nên nhiều lần nói muốn che chở cho tôi. Tôi lưỡng lự, dằn vặt, làm sao tôi có thể, tôi quá chán cuộc này, nhưng còn con cái, tôi không đành lòng.
Tôi chưa làm gì quá giới hạn cả, nhưng một lần anh đưa tôi về, chồng tôi bắt được. Anh nổi khùng tra khảo, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn gọi điện cho bố mẹ tôi, về phần bố mẹ đẻ, ông bà lúc nào cũng bảo tôi phải nhịn, lần này biết chuyện tôi như thế, bố mẹ nhất quyết không cho tôi về nhà, còn bảo tôi làm mất mặt gia đình, dòng họ. Mau quay về mà xin lỗi chồng chứ không có chuyện con gái đi lấy chồng rồi còn quay về nhà bố mẹ đẻ mà ăn vạ.
Tôi đau lòng lắm, thật sự chẳng biết nên làm gì bây giờ nữa. Giờ tôi đang tuyệt vọng vô cùng, chả thiết tha gì nữa, tôi phải làm sao đây?.
Theo Vũ Thị Huế/Khỏe & Đẹp