Không chỉ tôi khóc mà nhiều người phụ nữ phía dưới hội trường đã dùng tay gạt nước mắt.
Hôm đám cưới của chúng tôi, tất cả hội trường đều bất ngờ khi bố dượng của chồng tôi lên trao 10 cây vàng. Ông bảo số vàng đó là của mẹ chồng tôi, trước lúc mất bà đã nhắn nhủ cho ông trao trong ngày cưới của chúng tôi.
Những lời của dượng nghe qua rất bình thường nhưng sâu trong là một người đàn ông cực kỳ đạo đức, thẳng thắn và không tham vàng bạc. Dượng phải yêu mẹ chồng và chồng tôi rất nhiều thì mới không tư lợi số vàng đó.
Khi dượng nói xong mà nhiều người phụ nữ ở phía dưới đã dùng tay gạt nước mắt. Còn tôi thì hai dòng lệ đã giàn giụa lúc nào không hay. Tôi không ngờ dượng của chồng tôi lại là người đàn ông tốt đến vậy. Thế mà từ trước đến nay rất hiếm khi chồng nói về dượng.
Sau đám cưới, chúng tôi quay trở lại thành phố và tất bật với công việc. Thỉnh thoảng tôi có gọi điện về hỏi thăm dượng, còn chồng tôi thì không, dường như giữa hai người có một khoảng cách rất lớn.
Tối hôm kia, bác họ của chồng tôi gọi điện nói là dượng bị bệnh ho ra máu, chẳng ăn uống được gì. Bác ấy bảo vợ chồng tôi về đưa ông đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem thế nào.
Bác ấy còn nói dượng đã nuôi dưỡng chồng tôi ăn học thành người, thế nên bây giờ chúng tôi phải có trách nhiệm khi ông ấy về già.
Ngay sau đó tôi đã nói chuyện với chồng. Anh ấy đồng ý về đưa dượng đi khám bệnh nhưng nhất định không để ông ở lại nhà chúng tôi dưỡng bệnh. Thấy sự vô cảm hờ hững của chồng, tôi thắc mắc.
Chồng nói là hận dượng cả đời này, vì ông ấy mà bố mới mất được 7 tháng, mẹ đã lên xe hoa với ông ta. Lúc đó chồng tôi gào khóc, can ngăn nhưng mẹ không quan tâm mà phớt lờ, coi ông ấy là trên hết.
Từ khi lấy dượng, hai người dành nhiều thời gian vui thú bên nhau mà không để ý đến sự tồn tại của anh ấy. Tôi thấy dượng là người cực kỳ tốt nhưng chồng tôi quá để ý đến quá khứ mà không chấp nhận tình cảm của ông ấy.
Tôi không biết phải khuyên bảo thế nào để chồng đối xử tốt với dượng đây?
Theo Báo Tổ quốc
Ảnh minh họa.