Nhà Huy và Tố đều thuộc dạng khá giả nhất nhì xã. Huy thì chơi bời, gái gú có tiếng, còn Tố thì ngoan hiền, xinh xắn. Ấy vậy nhưng họ đến với nhau vì môn đăng hộ đối chứ chẳng phải xuất phát từ tình yêu.
Dù vậy sau đám cưới thì Tố yêu Huy thật. Mặc dù biết chồng đào hoa nhưng cô vẫn mong rằng Huy sẽ có ngày anh nhận ra tình cảm chân thành của cô mà thay đổi.
Nhờ hai bên gia đình giúp đỡ nên vợ chồng Tố mở một cây xăng gần nhà để kinh doanh. Cứ thế hai đứa con lần lượt ra đời, Tố vui như thể chỉ cần thế thôi đã là đủ đầy, trọn vẹn lắm rồi.
Thế rồi tai họa ập đến, do chập điện nên cây xăng bốc cháy, ngọn lửa lớn quá bén sang cả căn gần đó nơi cả gia đình Tố nghỉ ngơi bán hàng. Lúc đó chồng và 2 con đang ngủ ở trong nhà.
Chẳng cần nghĩ nhiều, Tố chạy đi mượn chăn nhúng nước liều mình lao vào trong để cứu 2 con và chồng. Cô đã dành chiếc chăn duy nhất đó để quấn cho chồng và con vượt qua lửa bỏng, còn mình thì người không.
Vì không có gì bảo vệ, lửa và khói táp vào làm Tố bị bỏng, không thở được, muốn ngã gục nhưng nghĩ đến gia đình nhỏ bé của mình, cô đã dùng hết sức bình sinh chạy thoát ra ngoài rồi ngất xỉu.
Tố nhập viện trong tình trạng bỏng nặng ở mặt và hai chân. Sau đó là nhưng tháng ngày dài Tố sống trong đau đớn. Cô nằm một chỗ, đau đớn vô cùng nhưng không hối hận vì đã cứu sống được con và chồng.
Hành trình chữa trị quá dài, tốn kém và đòi hỏi phải kiên trì. Lẽ ra cô phải nhận được lời an ủi động viên từ chồng thì thay vào đó Tố nhận được từ anh những lời khinh miệt. Huy cáu kỉnh thốt lên:
- Giờ cô là người tàn tật rồi. Có khỏi thì cũng xấu đau xấu đớn.
Tố không phải thực vật, cô chẳng qua chỉ vì đau quá mà chưa thể mở miệng được thôi chứ ngoài kia xảy ra những gì Tố đều biết hết.
Nước mắt chảy ra khóe mi, cô nằm đó chịu đau đớn về thể xác chưa đủ, nỗi đau lớn nhất lúc này của Tố là nỗi đau tinh thần, nỗi đau bị chồng phản bội. Cô đã không màng hi sinh tính mạng của mình để cứu anh vậy mà anh lại đối xử với cô như thế.
Thế rồi đùng một cái anh đòi ly hôn, trong khi Tố đang cố gắng giành giật lại sự sống cho mình thì Huy lại cố tìm cách đẩy cô xa ra. Huy đòi bỏ vợ với lý do:
- Sống cùng em anh vô phúc lắm. Giờ em thế này anh cũng không chăm sóc mãi được đâu.
Tố đau đớn, cô ước có thể chết ngay đi được thì tốt biết mấy. Thế nhưng tiếng khóc than của con trẻ làm Tố giật mình nghĩ lại, Tố còn có lý do để phải sống, Tố phải sống vì các con. Chỉ vậy thôi mà khiến cô kiên cường đến lạ.
Được bác sĩ chẩn đoán tình trạng phục hồi nhanh, cả nhà cô ai cũng mừng. Ngày cô xuất viện về nhà cũng là ngày chồng cũ lên xe hoa với người đàn bà khác.
Tố gạt bỏ hết đau thương để tập trung chữa trị cho nhanh khỏi và sớm gây dựng lại sự nghiệp. Cô quen Tuấn - anh bác sĩ điều trị cho mình, rồi cảm mến nhau nên cả hai đã nên duyên vợ chồng. Tuấn để ý Tố từ cái ngày cô mới vào nhập viện, thấy cô là người phụ nữ dám hi sinh vì chồng vì con nên anh rất trân trọng.
- Vợ anh bỏ anh để đi lấy một người nước ngoài với hi vọng sẽ được giàu có, sung sướng. Vì vợ đã có ý nghĩ ấy trong đầu nên bọn anh mới chưa có con. Anh chẳng mong gì ngoài một người vợ yêu thương chồng con hết mực, và em đã làm được nhiều hơn thế. Xin hãy cho anh cơ hội để được bên em lần nữa. Anh nhất định sẽ không để em đau khổ nữa đâu. Làm vợ anh nhé?
Tuấn chăm sóc Tố và yêu thương con riêng của vợ như con đẻ của mình vậy. Tỉ mỉ và rất chân thành, chẳng phải nói Tố hạnh phúc lắm. Cô khóc trong vòng tay anh:
- Em giờ mặt xấu xí thế này đi bên anh sao xứng?
- Em đừng lo, chúng mình sẽ kiếm tiền để chạy chữa cho em, giờ phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại lắm, em sẽ xinh đẹp trở lại thôi. Nhưng dù em có xấu xí thế này thì thật lòng anh vẫn yêu em.
Tố khóc trong hạnh phúc, vậy là cuối cùng cô cũng tìm được tình yêu đích thực thuộc về mình rồi.
Về người chồng cũ, nghe đâu đã bỏ vợ vì cô này không đẻ được con lại ăn chơi, đua đòi, nợ nần chồng chất. “Anh ta xứng đáng bị như vậy”, Tố đã nghĩ thế.
Theo M.C/Công lý & Xã hội
(Ảnh minh họa)