Nhìn lại con trai mình, tôi vừa thương vừa giận. Nó là đàn ông đàn ang mà hèn nhát, để vợ qua mặt lấn lướt như thế mà để yên.
Ngày đầu tiên Thành – con trai tôi dắt Nga về ra mắt tôi đã không ưng rồi. Con bé nhỏ nhắn, chắc 40 cân là hết đất, mắt sắc, trang điểm đậm, đi đôi guốc cao lênh khênh. Nó chào tôi nhưng đôi mắt láo liên nhìn khắp ngôi nhà. Tôi nhìn mãi cũng thấy ưng ý điểm nào, nhìn nó không có hậu.
Tôi góp ý với con trai, bảo là lấy vợ xem tông, lấy chồng kén giống. Nga nó nhỏ thế kia, sau này không tốt cho việc sinh đẻ. Hơn nữa, con bé lại làm công nhân, trong khi con tôi làm giáo viên, tôi thấy thật sự không phù hợp. Thế nhưng nó không nghe lời tôi, nó kiên quyết cưới Nga về bằng được. Nó nói, nó yêu con bé, sẽ không bao giờ bỏ đâu. Tôi thấy con cương quyết cũng đành chịu, vì bố Thành mất sớm, còn mình tôi, thôi thì kệ nó, sướng khổ đâu nó chịu.
Tôi dù không thích nhưng đám cưới của chúng nó vẫn diễn ra nên cũng đành xác định, lấy về rồi thì là con là cháu, dù sao cũng chẳng bỏ nhau được, nên tôi đối xử với Nga đúng nghĩa con cháu trong nhà. Biết đám cưới xong Nga mệt, tôi cũng bảo nó nghỉ ngơi đi, việc nhà để làm sau cũng được.
Thế nhưng, 2 ngày sau, khi cuộc sống đã quay trở lại bình thường, con dâu vẫn không có dấu hiệu của việc dọn dẹp nhà cửa. Từ hôm cưới xong, bao nhiêu thứ còn ngổn ngang, tôi nhìn sốt ruột mà nó cứ dửng dưng như không. Sáng ngày thứ 3, tôi quyết tâm dọn, nó không dọn thì mình dọn, Nga thấy tôi làm cũng vào làm được tí rồi õng ẹo gọi chồng. Nó bảo người nó nôn nao quá. Con tôi thấy vậy bèn đỡ nó vào nhà, bảo nó nghỉ ngơi đi, cứ để đấy mẹ và anh dọn. Tôi ức đến cổ mà không làm sau được.
Nga lười việc vô cùng, quần áo thay ra, chỉ việc cho vào máy giặt mà nó cũng không làm. Đã thế tính nết bừa phứa, làm đâu bày đấy. Mỗi lần nó vào bếp nấu nướng tôi thấy mà phát sợ. Từ rổ rá, nồi niêu bày từ bếp ra đến cửa. Tôi không biết ngày xưa ở nhà nó được dạy dỗ thế nào mà giờ đi lấy chồng như thế.
Cưới nhau được 5 ngày thì Nga đòi chồng cho đi du lịch Đà Nẵng, nó bảo cưới thì phải đi trăng mật chứ, đây cưới đã 5 ngày rồi mà không được đi đâu. Con trai tôi ngọt nhạt, bảo thôi đợi mấy tháng nữa, hè thì đi, chứ giờ sắp đến ngày chồng phải đi dạy rồi, không xin nghỉ được. Chẳng biết nó nghĩ thế nào mà cũng vì chuyện đó mà lầm lì, thái độ cả với tôi. Tôi thấy thế rất bực mình, tôi bảo phải thông cảm cho chồng chứ, còn bao nhiêu việc, đi lúc này không tiện.
Nga thấy tôi nói thế, nó ngúng nguẩy bỏ lên phòng, không thèm đáp lời tôi. Một lúc sau tôi cũng lên phòng mình lấy ít đồ (2 phòng sát nhau), tôi nghe thấy tiếng Nga đang nói chuyện điện thoại với ai đấy, nó bảo: “Tao xin đi chơi nhưng không được đi, bà mẹ chồng còn lên mặt dạy dỗ, nhìn mặt bà ấy cứ như đeo 10 cân thịt ấy, bực quá”.
Nhưng từ hôm đấy, tôi càng thấy không ưa con dâu hơn. Nga thấy tôi hiền nên nó hỗn lắm, ăn nói nhát gừng trước mặt tôi. Mỗi khi có chồng ở đấy thì nó tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhất là trong bữa cơm, nó còn gắp thức ăn cho tôi, tỏ vẻ yêu thương tôi lắm. Tôi không chấp nhận nổi kiểu thảo mai của nó. Tôi vô cùng sốc, định đẩy cửa vào dạy cho con dâu bài học vì sự láo toét của nó nhưng lại cố kiềm chế, nếu tôi làm to lên, tôi sợ con trai mình buồn. Hơn nữa, hàng xóm lại xì xèo rằng tôi gớm ghê, vừa có con dâu đã chèn ép.
Rồi bản tính của nó càng ngày càng lộ rõ. Nó bắt đầu chanh chua với cả chồng, hôm đó muộn lắm rồi, tôi vẫn thấy vợ chồng nó to tiếng với nhau. Nó ghen tuông chồng với đồng nghiệp của con trai tôi. Chẳng biết cãi vã thế nào, nó ném thẳng chiếc điện thoại vào mặt con trai tôi. Lúc tôi mở cửa phòng ra, thấy Thành đang ôm má, máu chảy đầm đìa. Tôi hoảng quá lao vào chỗ con trai, can ngăn 2 đứa. Có lẽ lúc đó, Thành quá tức giận, nó túm Nga lại, cho Nga cái tát như trời giáng. Nga được thể, nó khóc bù lu bù loa lên. Rồi nó bỏ đi, cả đêm đấy không về. Tôi cũng không biết nó đi đâu.
Đứng giữa 2 vợ chồng con trai, tôi đau lòng vô cùng, cảm thấy mình là người mẹ bất lực và thất bại. Tôi ăn ở thế nào mà giờ cưới về một đứa con dâu mất nết như thế này. Nhìn lại con trai mình, tôi vừa thương vừa giận. Nó là đàn ông đàn ang mà hèn nhát, để vợ qua mặt lấn lướt như thế mà để yên.
Tôi tủi thân quá, chỉ biết giấu nước mắt khóc thầm. Giờ tôi phải làm thế nào đây, chúng nó mới cưới nhau chưa đầy hai tháng. Tôi là mẹ, thật sự không muốn nhìn thấy con mình đổ vỡ hôn nhân cũng như tổn thương về tình cảm, nhưng tôi cũng không biết dạy con dâu như nào cho nó hiểu ra lý lẽ. Xin cho tôi lời khuyên.
Theo Phạm Thị Thảo/Khỏe & Đẹp