Cô ấy ngồi lù lù một đống, chẳng trò chuyện, bia rượu chẳng uống nổi một giọt, cứ kiên nhẫn chờ đến 21h30 để giục tôi về. Tôi phát ngượng vì vợ, còn mọi người thì vừa không thoải mái, vừa có cảm giác như lũ trẻ đang bị cô bảo mẫu trông chừng.
Tôi có hẹn ăn uống, bia rượu với bất kỳ ai, vợ cũng đòi đi theo cho bằng được, cho dù không biết uống một giọt, chỉ ngồi một đống trông rất thảm.
Tôi và vợ bằng tuổi, lấy nhau được 2 năm. Tôi tính phóng khoáng, có nhiều mối quan hệ, nên cũng hay được gọi đi tụ tập ăn uống, rượu bia. Biết rằng mình đi như thế, bỏ cơm thì vợ buồn bực, và giảm thời gian cho gia đình, nhất là vợ tôi lại chưa có con để san sẻ bớt sự quan tâm vẫn dành cho chồng, nên tôi luôn rủ vợ đi cùng những cuộc phù hợp. Còn những cuộc không hợp thì tôi động viên vợ ở nhà, hứa sẽ về trước 10 giờ tối và đền bù sau.
Thế nhưng vợ tôi không chịu. Cô ấy muốn bám đuôi tôi đến tất cả các cuộc gặp gỡ, bất kể tính chất là gì, đối tượng là ai. Có những cuộc gặp vì công việc, tuy là không chính thức nhưng vẫn là mục đích công việc, vợ đi không tiện chút nào, cô ấy cũng đòi bám càng. Sếp mời cơm tôi và mấy người nữa, không hề nói mời vợ, vậy mà cô ấy cũng đòi theo. Tôi kiên quyết không chịu là cô ấy giận cả tuần.
Còn những cuộc tuy thấy không hợp nhưng chẳng kiên quyết nổi, vợ tôi đi theo và những buổi đó, mọi người kém thoải mái và vợ tôi cũng đâu có sung sướng gì. Cô ấy ngồi lù lù một đống, chẳng trò chuyện, bia rượu chẳng uống nổi một giọt, cứ kiên nhẫn chờ đến 21h30 để giục tôi về. Tôi phát ngượng vì vợ, còn mọi người thì vừa không thoải mái, vừa có cảm giác như lũ trẻ đang bị cô bảo mẫu trông chừng.
Tôi có cảm giác mình là tù nhân bị quản giáo canh giữ. Tôi có đào hoa gì đâu mà vợ ghen tuông, giám sát gắt gao như vậy chứ?
Theo Ngọc Hà/Tiền phong
Ảnh minh họa: Internet