Đời sống

Có đồng nghiệp vô duyên hết phần thiên hạ, im lặng thì rất ngứa mắt mà nói ra lại mất bát cơm

Không biết tôi quá soi mói hay do đồng nghiệp của tôi thực sự có vấn đề. Đi làm mấy tháng nay, dù tôi không phải lo đến đồng lương nhưng có một chuyện cứ khiến tôi bức bối, khó chịu. Biết rằng môi trường công sở có nhiều người, bản thân tôi mới đi làm thì cũng cần nhường nhịn.

Nỗi cơ cực của nàng dâu muốn cho con đi chơi cũng phải xin phép năm lần bảy lượt, chờ đủ mệnh lệnh của bố mẹ chồng / 10 năm làm quần quật nuôi cả nhà chồng, mới thất nghiệp vài tháng, tôi bị mẹ chồng "phũ" đến mức thất kinh

Tôi mới ra trường vài tháng nay thôi. So với bạn bè đồng trang lứa, tôi là đứa may mắn. Bởi sau khi ra trường, tôi được nhận vào làm cho một công ty có danh tiếng trong ngành mình làm việc. Mặt khác, tôi cũng không phải làm trái ngành. Công việc này là đam mê, vì thế, công ty chính là bệ phóng những ước mơ của tôi.

Lúc đầu khi chưa đi làm, tôi từng mơ tưởng đến việc mình sẽ được đồng nghiệp yêu quý thế nào. Vậy mà mọi chuyện không như tôi nghĩ. Thấy tôi là người mới, họ cô lập và dường như chẳng để ý đến tôi. Đã vậy, những người đồng nghiệp của tôi còn vô ý thức hết phần thiên hạ.

Có đồng nghiệp vô duyên hết phần thiên hạ, im lặng thì ngứa mắt mà nói ra lại mất bát cơm - Ảnh 1.

Thấy tôi là người mới, họ cô lập và dường như chẳng để ý đến tôi. (Ảnh minh họa)

Đáng lẽ đến công ty, mọi người phải lo làm việc và chú tâm đến công việc của mình. Nhưng đồng nghiệp của tôi lại khác. Cơm ăn buổi sáng còn chưa xuống bụng, họ đã nháo nhác gọi nhau đặt trà sữa, bánh kẹo. Tôi không thích ăn vặt nên không đặt, thế là họ nghĩ tôi không hoà đồng.

Văn phòng tôi làm việc có 80 người, bộ phận của tôi chỉ có 12 người thôi. Thế nhưng mọi người biết không, phải có đến chục nhóm chat lập ra để nói xấu lẫn nhau. Có lần vô tình tôi đi qua, thấy một chị đang chat nói xấu mình. Thú thật lúc ấy tôi ức lắm, đến công ty là tôi cắm đầu cắm cổ làm việc, chẳng hiểu sao lại bị lôi vào những câu chuyện vô bổ của họ.

Bực bội nhất là mấy người đồng nghiệp của tôi mang hẳn nồi niêu, bát đũa đến nấu cơm như ở nhà. Hôm nào vui vui, họ còn tổ chức ăn lẩu ngay giữa trưa. Thành thử ra giờ nghỉ trưa, họ quanh quẩn nấu ăn, dọn dẹp cũng hết cả buổi. Chưa kể lúc đó, mấy người đồng nghiệp của tôi rất ồn ào, tôi có muốn nằm chợp mắt một chút cũng không thể nghỉ trưa nổi.

Có đồng nghiệp vô duyên hết phần thiên hạ, im lặng thì ngứa mắt mà nói ra lại mất bát cơm - Ảnh 2.

Bực bội nhất là mấy người đồng nghiệp của tôi mang hẳn nồi niêu, bát đũa đến nấu cơm như ở nhà. (Ảnh minh họa)

Mấy hôm trước, tôi có ý định viết thư gửi cho lãnh đạo để chấn chỉnh lại tác phong làm việc. Đang viết dở thì bị sếp gọi lên, tôi quên tắt máy tính nên một chị đọc được. Lúc vừa ngồi vào bàn, chị ấy dằn mặt tôi: "Em nên nhớ em là người mới, đừng ra vẻ với bọn chị. Ở đâu cũng có văn hoá cả, em càng tách ra thì càng bị cô lập thôi".

 

Tôi bị mắng thẳng mặt nên mấy hôm trôi qua vẫn chẳng dám nhìn mặt chị ấy. Sau chuyện đó, tôi càng bị đồng nghiệp ghét bỏ hơn. Việc nào khó thì họ đùn đẩy cho tôi. Đến bữa liên hoan, họ kéo nhau đi mà chẳng rủ tôi câu nào. Tôi không biết nên làm gì nữa, im lặng và hùa theo họ thì cảm giác mình thảo mai. Mà nói với lãnh đạo, chẳng biết có ăn thua không hay mọi chuyện càng tồi tệ cũng nên.

Theo helino.ttvn.vn
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm