Đời sống

Con dâu và mẹ chồng chung một nỗi khổ

"Người ta mẹ chồng nàng dâu xung khắc, em với mẹ hòa thuận là sai sao?" Tôi không nhịn nữa, tôi muốn cho chồng thấy chúng tôi quá ngán sự tính toán chi li của anh rồi.

Thế nào là một người phụ nữ thông minh, khiến đàn ông nể phục? / Phụ nữ sinh vào năm này, 30 tuổi hôn nhân hạnh phúc, 40 vượng phu vượng tử, 50 sung túc giàu có, cả đời viên mãn

Điện thoại có tin nhắn: "Con gọi lại cho mẹ được không?", tôi vội đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia là tiếng thút thít: "Dì Tư mất rồi con ơi! Giờ mẹ phải làm sao?"

Người đang nói chuyện là mẹ chồng tôi, và câu chuyện của bà xoay quanh người bạn tên Tư vừa mất. Dì Tư bị bệnh cách nay mấy tháng, dì có hai con nhưng không khá giả gì, khi dì đau ốm có mượn của mẹ chồng tôi hơn chục triệu, nói khi hai đứa con thu xếp sẽ trả.

Nhưng trời không thương, sau ba tháng phát bệnh, dì Tư qua đời, điều đáng nói là khi mẹ vừa nằm xuống, hai đứa con dì quay qua cắng đắng nhau, đùn đẩy bỏ bao nhiêu tiền làm đám tang. Em gái dì Tư lên tiếng ngăn, còn nói dì mượn tiền của mẹ chồng tôi. Hai người con quay ngoắt nói ai mượn nấy trả.

Tiền mất thì cũng mất nhưng giờ mẹ biết ăn nói sao với con trai đây? Ảnh minh họa.

Nghe hai đứa con dì Tư nói chướng, mẹ chồng tôi biết là khó mà lấy lại được tiền, tiền mất thì cũng mất nhưng giờ biết ăn nói sao với con trai, là chồng tôi đây?

Nguyên nhân vì chồng tôi là gia trưởng và kỹ tính, nhất là với tiền bạc. Từ khi đi làm, anh đã mặc nhiên coi mình là chủ gia đình, mẹ và vợ làm gì cũng phải báo cáo và được anh đồng ý mới được làm.

Mỗi tháng, vợ chồng tôi gửi biếu mẹ ít tiền, mẹ thường đem cất đi, vì hàng ngày bà nhặt nhạnh rau trái quanh vườn cũng đủ ăn. Và khi biết mẹ không xài đến tiền, anh nói mẹ ba tháng một lần đưa sổ tiết kiệm cho anh kiểm tra. Nay mẹ rút tiền cho dì Tư mượn, mai mốt biết ăn nói với con trai thế nào?

Tôi thở dài, đối với gia đình tôi, chục triệu không phải là quá lớn, nhưng hàng tháng chúng tôi để lại một khoản đủ chi tiêu, còn lại bỏ hết vào ngân hàng. Dù sổ ngân hàng đứng tên tôi nhưng khi tài khoản có biến động, anh sẽ biết ngay qua những tin nhắn vào điện thoại anh.

Thấy mẹ chồng lo lắng, tôi quyết định vay mẹ ruột đắp vào. Tôi làm vậy vì biết anh sẽ không để yên, anh sẽ mắng mẹ nhẹ dạ cả tin, có khi anh sẽ tìm hai đứa con nhà dì Tư đòi nợ. Mà dì Tư đang như vậy, sẽ thành ầm ĩ không hay.

 

Anh không phải tham lam hay yêu tiền quá mức, nhưng anh có thói quen rạch ròi và làm gì cũng phải có kế hoạch. Đôi khi tôi cũng khó chịu nhưng nhìn chung anh cũng không làm gì quá đáng. Cha mất sớm, mẹ con anh vất vả nên anh luôn cảm thấy phải có tiền mới yên tâm.

Chuyện tưởng êm thế mà lại vỡ lở, chỉ vì con dì Tư mang tiền đến trả. Tiền đó là tiền người ta đến phúng viếng, em gái dì Tư nói cho mọi người biết khoản nợ của mẹ tôi nên hai người con dù không muốn cũng phải mang trả. Và khi ấy chồng tôi lại có ở nhà.

Con dau va me chong chung mot noi kho
Mẹ con tôi không dám nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt với gương mặt đăm đăm. Ảnh minh họa.

Hai mẹ con tôi ngồi chung một ghế, run run không dám nhìn người đàn ông là con trai, là chồng đang ngồi trước mặt với gương mặt đăm đăm. Chúng tôi như vừa phạm tội gì to lớn lắm. Nhìn anh, lại thấy những ngón tay gầy của mẹ run rẩy, tôi bỗng không muốn nhún nhường nữa:

“Mẹ cho bạn mượn tiền khi người ta ngặt nghèo thì có gì sai. Dì Tư có muốn mình sẽ mất đi để không trả tiền đâu. Nếu anh đừng quá khó khăn với tiền bạc thì mẹ đâu phải lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày. Nếu anh rộng rãi hơn thì em đâu phải mượn tiền mẹ em đắp vào.

Nay con dì Tư trả tiền là sai sao? Người ta lén lấy của chồng về cho nhà mẹ đẻ, còn em làm ngược lại là sai sao? Người ta mẹ chồng nàng dâu xung khắc, em với mẹ hòa thuận là sai sao? Ừ, cứ cho là sai đi, mẹ là mẹ anh anh không đuổi được, còn em là vợ, cũng là người ngoài, không cần anh đuổi. Em sẽ đi!”

 

Mẹ chồng níu tôi nhưng tôi nhẹ nhàng gỡ tay bà ra:

Con dau va me chong chung mot noi kho
Thật ra tôi đâu muốn bỏ đi, tôi đang có một gia đình hạnh phúc kia mà. Ảnh minh họa.

“Lần này còn lần khác mẹ ạ. Còn người còn của, tiền hết kiếm lại có. Cứ cái đà này con sợ mai kia mẹ ốm hay con bệnh, sẽ phải đắn đo khi mua từng viên thuốc mà uống vì anh ấy quá tính toán”, tôi nói.

Chồng trừng mắt nhìn tôi, tôi nhìn lại anh rồi vào phòng thu dọn quần áo. Thật ra tôi đâu muốn bỏ đi, tôi có một gia đình hạnh phúc, mẹ chồng thương yêu như mẹ đẻ, chẳng qua chồng tôi bị ám ảnh chuyện ngày nhỏ nên hơi khác người. Về lâu dài sẽ không ổn. Nhân dịp này tôi cố ý "dạy" chồng một bài học nhỏ, để anh thay tính đổi nết mà thôi.

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm