Đời sống

Cuộc sống “trong mơ” hay địa ngục lặng lẽ? Mỗi tháng nhận 50 triệu từ chồng để ở nhà ăn chơi, tôi chỉ biết khóc trong nghẹn ngào

DNVN - Nghe qua, có lẽ ai cũng mơ ước được sống như tôi: mỗi tháng chồng trao tận tay 50 triệu, bảo chỉ việc ở nhà làm đẹp, nghỉ ngơi và mua sắm, chăm chút mẹ chồng. Nhưng bạn ơi, không phải ai cũng biết sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy là những giọt nước mắt tôi chẳng dám để ai thấy.

Chồng lương 10 triệu yêu cầu vợ lương 30 triệu nghỉ việc chăm mẹ chồng: vợ chìa ra hai tờ giấy khiến anh xám xịt cúi đầu / Người phụ nữ bị ném khăn tang vào mặt tại đám tang mẹ chồng cũ: "Tôi không có nghĩa vụ phải chịu tang!"

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Vài ngày trước, tôi cùng mẹ chồng đi spa thư giãn. Bà nằm đó, miệng mỉm cười vui vẻ khi kể với nhân viên spa rằng: “Tôi rất thích cô con dâu này! Thật thà, ngoan ngoãn, hợp ý tôi lắm!” Mọi người xung quanh cười chúc mừng, nhưng ai ngờ đâu, những lời ấy như nhát dao găm vào tim tôi. Bởi lẽ, tôi biết chồng cưới tôi không phải vì yêu, mà vì tôi... hợp mắt mẹ chồng.

Chồng tôi, một người đàn ông hiếu thảo bậc nhất, là người đã dành cả đời để bù đắp cho mẹ sau chuỗi năm tháng khốn khổ khi cha anh rời bỏ hai mẹ con đi tìm hạnh phúc mới. Từ nhỏ, anh đã sớm nuôi dưỡng lòng căm hận với người cha bội bạc. Lớn lên, anh không thèm để tâm đến ông nữa, dành trọn mọi yêu thương cho người mẹ tảo tần. Với tôi, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất: “Chăm sóc mẹ anh thật tốt, chỉ cần làm bà vui, anh sẽ không bạc đãi em.”

Mỗi tháng, anh chuyển khoản cho tôi 50 triệu, giao kèm nhiệm vụ "vui vẻ mẹ chồng". Còn bản thân anh thì sao? Anh bận rộn đến mức chẳng thể đích thân đưa mẹ đi đây đó, giao hết cho tôi từ việc dẫn bà đi ăn uống, mua sắm, tới việc tổ chức những chuyến nghỉ dưỡng hàng trăm triệu đồng. Tôi, người mà bạn bè tưởng sống cuộc đời trong mơ, lại chỉ thấy nghẹn lòng.

Thực tế, chồng tôi là một người đàn ông kỷ luật không tì vết: không rượu chè, không cờ bạc, chẳng trai gái, không sa đà vào những trò vô bổ. Thời gian anh dành trọn cho công việc và mẹ, còn tôi chỉ xuất hiện như một phần trong kế hoạch hoàn hảo ấy. Về nhà, anh cơm nước, ngủ đúng giờ, chẳng mảy may lo nghĩ gì ngoài chuyện mẹ. Đến cái điện thoại, anh cũng chẳng cài mạng xã hội như người ta. Bạn bè ngưỡng mộ tôi, khen tôi may mắn có được người chồng lý tưởng, không ai biết rằng tôi luôn cảm thấy mình như một “bảo mẫu” hơn là một người vợ thực thụ.

 

Mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi tự hỏi mình: đây có phải cuộc sống mà người ta đáng ao ước? Tôi từng nghĩ rằng sự đơn giản trong lối sống của chồng sẽ đem lại bình yên, nhưng hóa ra, đó là cái bẫy ngọt ngào nhốt tôi trong vai trò một người con dâu lý tưởng. Những buổi đi chơi, spa, mua sắm mà bạn bè nghĩ là niềm vui, thực chất là chuỗi ngày dài kè kè bên mẹ chồng. Cười đấy, nhưng lòng tôi nặng trĩu.

Có phải tôi đang tự làm khổ mình không? Hay sự chật hẹp trong những mối quan hệ thân thuộc này là sự hy sinh mà chẳng ai thấu hiểu? Chẳng ai biết rằng sau khi viết xong những dòng này, tôi lại phải lục tục đưa mẹ chồng đi trung tâm thương mại mua ghế massage chân. Chân bà lạnh và cứng đơ trong cái giá rét mùa đông, và tôi, người con dâu luôn cố gắng hết sức, lại chán nản đến tuyệt vọng. Liệu tôi có "rửng mỡ" khi nghĩ đến chuyện xin chồng đi làm không? Tôi thật sự khao khát một chút tự do, nhưng làm sao để ai đó hiểu nỗi lòng tôi đây?

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm