Nhà chồng đi cưới em, sính lễ là hai cây vàng. Ở quê, cưới vậy là rất hoành tráng. Tiệc cưới tàn, má chồng bảo em lột vàng cưới đưa má cất.
Mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, em không dám cãi, nhưng thấy hình như… sai sai. Chồng em chậc lưỡi: “Thôi em cứ để má giữ giùm, không má lại giận”.
Nhỏ bạn nghe chuyện, chửi em ngu. Bạn cũng giống em, khờ dại nhờ má chồng giữ vàng giùm, tới lúc cần, hỏi má, má nói kẹt tiền má mượn xài đỡ, ít bữa má trả. “Ít” thành nhiều, rồi lâu lắc lâu lơ vẫn không thấy má nói gì. Bạn ngậm cục tức mà không dám nói.
Nghe bạn kể, em lo quá. Viện cớ đi đám cưới, em hỏi má lấy vàng đeo. Má đưa hộp vàng. Hú hồn, tất cả còn nguyên. Khi về, má lại nói đưa vàng má cất. Em tự an ủi, má giữ thì còn nguyên đó, mất đi đâu mà lo.
Vài ba tháng, em “kiểm tra” một lần, hỏi má lấy vàng đi đám cưới. Bữa, có chị bạn tình cờ cầm tay em. Chị nhìn chiếc lắc em đeo, thầm thì: “Vàng bị xuống màu rồi, em đi mạ lại cho đẹp, kẻo người ta biết mình đeo đồ giả”. Em cười khì: “Vàng thiệt, sao phải mạ hả chị?”.
Chị bạn tức mình, cầm chiếc lắc lên soi thật kỹ, soi cả sợi dây chuyền hơn một lượng và đôi bông tai em đang đeo. Chị khẳng định chắc nịch: “Tất cả đều là đồ giả, vàng mạ, không tin, em tới tiệm vàng kiểm tra thì biết”. Em choáng váng. Bữa đó, tiệc cưới diễn ra làm sao em cũng chẳng nhớ. Tàn tiệc, em tới ngay tiệm vàng nhờ kiểm tra. Kết quả y như chị bạn nói, tất cả đều là đồ giả. Em muốn xỉu.
Em run run đưa hộp vàng cho má, hỏi tại sao lại là đồ giả. Má nghiêm giọng: “Má đưa con là vàng thiệt, giờ con nói giả là sao?”. Em bật khóc, nói đợi chồng về làm rõ trắng đen. Má bỗng dịu giọng: “Vàng này má mua ở tiệm vàng X. Chắc có khuất tất gì đây, để má hỏi lại người ta. Con đừng cho thằng Tuấn biết, nó nóng tính, lại làm lớn chuyện”. Em nghe lời má, không dám kể với chồng.
Cả tuần trôi qua, em hỏi má sao rồi. Má nói thời gian qua đã lâu, hóa đơn không còn nên không cãi lại người ta. Em bàn hay để chồng tới đó nói lần nữa, người ta không bồi thường thì mình kiện. Má xua tay: “Thôi bỏ đi. Coi như má dại. Làm rùm beng người ta cười má ngu”.
Một bữa, chồng đột ngột hỏi em lấy vàng để hùn với bạn mua đất. Em hoảng, đành thú thiệt với chồng. Chồng hỏi má cớ sự ra sao. Tiền mua vàng là do chồng dành dụm mấy năm đi làm. Bữa đó, chồng chở má đi mua, có hóa đơn đàng hoàng, không thể nào là giả. Dù má không thú nhận, nhưng qua cách nói, biết rõ má đã đánh tráo. Má thẹn quá hóa giận, kể lể: “Tôi nuôi cậu từng ấy năm, tốn kém không biết bao nhiêu. Giờ có hai cây vàng, cậu làm dữ với tôi”. Chồng em nín khe, hết dám cãi.
Từ bữa đó, má từ mặt vợ chồng em. Má kiếm chuyện chửi chó mắng mèo, chửi vợ chồng em bất hiếu với má. Má dọn một góc bếp, nấu ăn riêng. Không khí trong nhà ngột ngạt không thở nổi. Em bàn với chồng dọn ra riêng để má con khỏi khó xử. Chồng buồn hiu. Anh chỉ còn mình má, bỏ sao đành.
Mỗi chiều tan sở, nghĩ đến khuôn mặt nặng như đeo đá của má, em sợ không muốn về nhà. Trông cho sóng yên biển lặng, nhưng biết đến khi nào?
Theo Đức Phương/Báo Phụ nữ