Từ lúc chưa trở thành thiếu nữ, ai đến nhà cũng bảo tôi là người có số sướng nhất trong mấy chị em gái.
Sau này chắc chắn có cuộc sống sung túc, nhàn nhã với một người chồng giàu có, yêu chiều hết cỡ, tôi cứ việc hưởng lộc giàu sang. Thật lòng, dù không tin một trăm phần trăm nhưng tôi cũng thấy rất sung sướng, mãn nguyện và tự tin.
Chả biết những lời tiên đoán ấy có thật sự ứng nghiệm hay không, mà bạn bè thi rớt đại học hết, chỉ mình tôi ung dung bước chân vào trường đại học với số điểm khá cao. Ra trường chưa được bao lâu, tôi nhận quyết định công tác ở công ty thương mại. Mọi thứ suôn sẻ đến không ngờ. Nhất là sau đó 1 năm, tôi quyết định lên xe hoa. Trong một lần đi ký hợp đồng kinh doanh của công ty, bên phía đối tác, một anh chàng có nước da trắng trẻo, vóc dáng thư sinh cứ bám lấy tôi hỏi han, chuyện trò. Lúc đầu tôi cũng dè dặt, đề phòng vì sợ anh ta làm tình báo moi tin về công ty tôi. Nhưng sau đó thấy anh ta vui vẻ, vô tư, không có ý gì, nên tôi cũng bắt chuyện. Càng trò chuyện, gần gũi càng có vẻ tâm đầu, ý hợp. Anh chàng có vẻ ga lăng, mạnh mẽ, quyết đoán làm tôi tin chắc mình đã tìm được ý trung nhân. Sau này, khi nhận lời yêu rồi, tôi mới biết anh là con trai của vị giám đốc công ty xuất nhập khẩu gỗ. Gia đình anh rất bề thế, giàu có nhất nhì thành phố. Anh lại là con trai một. Ai cũng tấm tắc khen tôi tốt số, của cải gia đình chồng ngồi không ăn cả đời không hết.
Vốn là con nhà nghèo, tôi cũng không phải thuộc diện ăn chơi, đua đòi, tham lam chuyện tiền bạc. Thật lòng, cũng chỉ có ý nghĩ thoáng qua trong đầu: Lấy chồng con nhà giàu có thì mình sẽ đỡ vất vả lo toan cho bên nội. Nhưng tôi đã không lường trước được thực tế hôn nhân gia đình lại có quá nhiều điều trái ngược với lý thuyết trong sách vở đến thế. Khác với vẻ ga lăng, mạnh mẽ như hồi mới yêu, về chung sống dưới một mái nhà, tôi mới hiểu hết về chồng mình. Vốn là con trai một, chồng tôi được nâng niu, chiều chuộng nhất mực, chỉ cần đau đầu, sổ mũi là mẹ anh lo sốt vó. Lớn tướng rồi nhưng áo quần tắm xong cứ vứt bừa bãi dưới sàn, bạ đâu bỏ đấy, mẹ anh có “nhiệm vụ” thu gom và giặt giũ. Ăn cơm bao giờ cũng có món riêng. Bố chồng thường xuyên đi vắng, mỗi khi nhà bị hỏng cái đèn hay tắc đường ống, mẹ anh đều tự sửa hoặc gọi thợ vì cậu con trai lớn không biết hoặc không muốn làm chuyện đó. Anh gần như chỉ biết ăn chơi, học hành và làm việc ở cơ quan. Sau khi đi làm về, thích thì ghé quán chơi bi-a hoặc nhậu nhẹt với bạn bè, đến tối mới thủng thẳng về.
Khi có vợ rồi, anh vẫn giữ nguyên nếp cũ. Buổi sáng lúc nào cũng dậy muộn, chăn màn để lại một đống chẳng bao giờ gấp. Vợ con có bận rộn hay bực bội điều gì cũng không cần biết. Cái gì cũng hỏi ý kiến mẹ hoặc là em tự quyết đi. Ngay cả tiền lương, nhận xong tiêu đâu hết, không thấy đưa về xu nào, nếu tôi có hỏi, anh vô tư nói: Nếu thiếu tiền, em xin mẹ ấy. Trước đây mẹ anh là bảo mẫu, nhưng từ khi có tôi, mẹ anh trở thành người giám sát. Tôi phải làm những phần việc trước đây mẹ anh đã làm. Nhiều lúc không chịu được, tôi nói ra nhưng bố mẹ anh bảo: Tính nó vậy, con cố gắng chiều chồng một chút, có thiệt đi đâu. Thiệt thì không thiệt nhưng mệt mỏi, vất vả khi sống với “đứa trẻ mọc râu”. Vì bố mẹ chỉ có anh, tôi không thể ra ở riêng để “dạy bảo” chồng, đành phải… sống chung với lũ.
Khi có con nhỏ, tôi có ý định nhờ vả chồng trông hộ con hay nấu nướng, mẹ chồng nhắc nhở ngay. Suốt mười mấy năm qua, tôi cứ phải gồng mình lên để sống, hoàn thành tất tật mọi việc trong nhà, cả việc chăm sóc “cậu ấm” mà chẳng có thời gian để nghĩ đến bản thân hay cha mẹ ruột. Nhìn vào, mọi người vẫn nghĩ tôi là hạt gạo trên sàng. Còn tôi, nhiều lúc bực mình, tôi lại ao ước đổi được “cái số sướng” ấy.
Theo Trần Thị Hương/Phụ Nữ Việt Nam