Đời sống

Đau đớn khi được biết chồng đã bị trầm cảm hơn 10 năm nay

Thực sự tôi cảm thấy rất chán nản. Còn về vấn đề tình cảm vợ chồng thì có lẽ do bệnh trầm cảm mà chồng tôi không hề có nhu cầu gần gũi vợ. Từ lúc cưới nhau cho đến bây giờ những lúc vợ chồng gần gũi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mọi thứ với tôi là trách nhiệm, chưa một lần tôi cảm nhận được hạnh phúc.

Đêm tân hôn, chồng rụng rời phát hiện dấu vết lạ trên người vợ / Chồng cũ mỉa mai "thụ tinh ống nghiệm chắc tốn kém lắm hả?", ngờ đâu lời đáp trả cực nhẹ mà khiến nụ cười hả hê bỗng méo xệch

Tôi năm nay 28 tuổi, chồng tôi 32 tuổi. Chúng tôi kết hôn được hơn 2 năm và đã có một đứa con gái 1 tuổi. Tôi kết hôn trong một khoảng thời gian tìm hiểu nhau quá ngắn nên tôi không hiểu gì về anh ấy cả. Khi tôi gặp anh ấy tôi quyết định cưới anh vì tình thương chứ không hề có tình yêu.

Tôi cứ nghĩ rằng từ tình thương và sự tôn trọng rồi dần dần sẽ có tình yêu. Nhưng trong 2 năm qua thực sự điều đó rất khó đối với tôi. Lấy nhau hơn 2 năm và thời gian gần đây tôi mới biết được một sự thật là chồng tôi là người bị bệnh trầm cảm gần 10 năm nay. Từ trước khi lấy nhau cho đến bây giờ chưa bao giờ chồng tôi nói sự thật đó cho tôi biết cả. Mới gần đây khi bố chồng tôi bị ung thư ông đã gọi tôi lên và nói sự thật đó.

Ông bắt tôi hứa trước với ông là không bao giờ được bỏ chồng. Tôi thực sự rất sốc khi biết sự thật đó. Nhưng tôi đã cố gắng tiếp tục sống vì đứa con còn quá nhỏ của mình. Chúng tôi sống cùng với bố mẹ chồng nhưng mọi sinh hoạt trong gia đình đều riêng. Trong thời gian 2 năm sống với nhau hằng ngày sáng dậy tôi đi làm còn chồng tôi chỉ ở nhà nằm ngủ cho tới trưa tôi đi làm về lo cơm nước xong gọi chồng dậy ăn cơm.

Khi mới lấy nhau tôi cứ nghĩ chồng tôi ngủ buổi sáng là do ban đêm chồng tôi thức khuya ngồi mạng làm việc nên sáng mệt không dậy được chứ tôi không biết chồng tôi bị căn bệnh đó. Công việc của chồng tôi là thiết kế wessite. Đã rất nhiều lần tôi nói với chồng tôi về vấn đề chồng tôi không dậy buổi sáng làm việc chồng tôi bảo: “Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh dậy buổi sáng cả, anh không thể làm việc buổi sáng được, buổi sáng anh phải ngủ”.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Hơn 2 năm qua tôi thấy như vậy tôi đã cố gắng chịu đựng sự thật đó mặc dù kinh tế của chúng tôi rất khó khăn. Tôi đi làm lương cũng không cao, chồng tôi thì suốt ngày chỉ ngủ nên cũng không có thu nhập là mấy. Trong khi đó tôi phải lo mọi sinh hoạt hằng ngày cho 2 vợ chồng và một đứa con nhỏ 1tuổi của chúng tôi nữa. Mặc dù hoàn cảnh tôi như vậy nhưng bố mẹ chồng tôi không hề yêu thương tôi mà còn làm khó tôi từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.

Thực sự tôi cảm thấy rất chán nản. Còn về vấn đề tình cảm vợ chồng thì có lẽ do bệnh trầm cảm mà chồng tôi không hề có nhu cầu gần gũi vợ. Từ lúc cưới nhau cho đến bây giờ những lúc vợ chồng gần gũi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mọi thứ với tôi là trách nhiệm, chưa một lần tôi cảm nhận được hạnh phúc. Nhiều lúc tôi rất tủi thân nhưng nghĩ đến con tôi đành ngậm ngùi chịu đựng.

Tôi đã cố gắng sống như vậy hơn 2 năm nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại của tôi vô cùng bế tắc, nghĩ đến tương lai thực sự rất mịt mờ. Tôi muốn viết tâm sự này mong chuyên gia tâm lý cho tôi lời khuyên trong hoàn cảnh của tôi bây giờ tôi phải làm sao?

Em gái thân mến!

 

Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Thật sự rất ngổn ngang trăm bề và rối bời khi rơi vào hoàn cảnh giống như em lúc này. Tôi xin được chia sẻ với em điều đó.

Em nói rằng chồng em không làm ra kinh tế và thường xuyên “ngủ ngày, cày đêm”. Vậy còn những vấn đề khác như chồng em có những biểu hiện cho thấy không kiểm soát được hành vi hay không? Cậu ấy có biết quan tâm đến con không? Giữa vợ chồng có thường xuyên xảy ra xích mích không? Hàng ngày chồng em cư xử với em như thế nào? Chồng em có phải là người ưa bạo lực gia đình không? Chồng em bị trầm cảm, vậy cậu ấy có đi khám và điều trị bệnh không? Bản thân em có biết được mức độ bệnh của chồng hay chỉ được nghe qua bố chồng và từ đó lúc nào trong suy nghĩ em cũng thấy rằng chồng em đang bị "bệnh".

Thực lòng, việc chồng và bố mẹ chồng em dấu diếm bệnh tật của chồng em khi các em có quyết định kết hôn là một hành động ích kỷ và khó có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, cái sự ích kỷ đó lại xuất phát từ tình yêu vô bờ, nỗi lo lắng đau đáu mà bố mẹ chồng đã dành cho chồng em. Em cũng là người làm mẹ, chắc hẳn em cũng hiểu được một phần nào đó những tâm trạng này của bố mẹ chồng em và mong rằng em sẽ hiểu, cho những gì mà họ đã gây ra cho em. Một phần nào trong chuyện này cũng có lỗi của chính em khi mà em đã kết hôn vội vàng, không tìm hiểu kỹ lưỡng bởi việc kết hôn là do em tự quyết định chứ không ai ép buộc em chuyện này cả. Vậy thay bằng việc trách móc chuyện quá khứ không thể thay đổi chúng ta hãy bắt tay vào việc tập trung cho hiện tại.

Chắc chắn em đã rất nhiều lần nghĩ đến vấn đề ly hôn, nhưng ly hôn không phải là chuyện đơn giản. Đặc biệt trong chuyện hôn nhân của em thì còn có nhiều sợi dây đan xen vào nhau và việc đắn đo trong ly hôn không đơn thuần chỉ là lời hứa của con dâu với người bố chồng đang lâm trọng bệnh mà nó còn liên quan đến những tình cảm trong em, đến bệnh của chồng em, đến cái nghĩa vợ chồng và cũng như đến những điều liên quan đến con em sau này. Có lẽ vì nhận biết được điều này nên mới khiến em bối rối và đắn đo trong việc quyết định “nên đi con đường nào?” như vậy.

Nếu như đã đắn đo và còn nhiều bận tâm về gia đình như thế. Vậy tại sao em không làm hết mình để giữ gìn và vực dậy cuộc sống hôn nhân của em thêm một lần nữa. Bây giờ em cũng đã biết về bệnh tình của chồng em, bố mẹ chồng em lại càng rõ điều này vậy là đã không còn điều gì để phải giấu nhau nữa. Thế nên, em thực sự muốn giúp chồng em và cũng là muốn cứu lấy hạnh phúc khi còn có thể thì hãy trao đổi với bố mẹ chồng về nguyên nhân gây bệnh,việc thăm khám và điều trị bệnh tích cực cho chồng từ đó từng bước điều chỉnh lại “đồng hồ sinh học” của chồng. Em cũng cần nói rõ những trách nhiệm của bố mẹ chồng cũng như của em trong hạnh phúc của toàn gia đình để bố mẹ em cũng phối hợp tốt, tránh gây khó dễ trong cuộc sống cho hai vợ chồng em như trước đây. Bên cạnh đó, hãy trao đổi và chia sẻ với chồng về những suy nghĩ và quan điểm của em về những vấn đề đang tồn tại trong cuộc sống của hai vợ chồng cũng như những điều nên làm để khắc phục nó. Cũng nên cho chồng em thấy những nguy cơ có thể xảy ra nếu hai vợ chồng không thể giải quyết được những điều đang tồn tại xấu tới hạnh phúc gia đình để chồng em suy nghĩ và cân nhắc. Để làm được tốt những điều này rất cần ở em sự kiên trì, một tình yêu thương vô bờ cũng như quyết tâm cao trong việc thực hiện mục tiêu của mình.

 

Nếu như chồng em cũng như gia đình chồng cùng đồng ý, cùng giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau trong việc giữ gìn hạnh phúc của đại gia đình thì là điều tốt và em nên cho chính em cũng như mọi người một cơ hội. Còn nếu như chồng em hay bố mẹ chồng bất hợp tác và không giúp đỡ em, không cùng em vực lại gia đình thì khi đó tôi nghĩ rằng quyết định ly hôn và tự giải thoát cho mình sẽ là lựa chọn phù hợp và đúng nhất với chính em hay con em. Đến lúc đó em cũng không phải suy nghĩ về chữ “nghĩa” giữa vợ chồng, hay đi ngược lại lời căn dặn của bố chồng vì chính em cũng đã cố gắng hết mình cho cuộc hôn nhân này nhưng mọi thứ quá xa so với khả năng của em. Em cũng đã sống vì gia đình chồng, vì chồng quá nhiều cũng như chấp nhận cho điều không hay mà chồng và gia đình chồng đã gây ra cho em trước kia, nhưng em là một con người và em có quyền được sống vì chính bản thân em.

Hãy suy nghĩ những điều chúng ta vừa chia sẻ với em và mong rằng em sẽ tỉnh táo và biết cân nhắc mọi chuyện trước khi đưa ra quyết định cuối cùng em nhé.

Thân ái!


Theo PV/Cửa sổ tình yêu
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm