Đời sống

Đi ra từ phòng khám sản, vợ liên tục gào to "Anh ơi em mất con rồi" khiến tôi sững sờ

Chính bởi việc vợ tru tréo lên làm tôi thấy có lỗi rất nhiều...

Đòi vợ chồng em trai 10 triệu/tháng tiền phòng mong họ "cuốn gói" sớm, nhưng tôi "câm nín" khi mẹ chồng ném cục tiền vào mặt / Vợ chồng hàng xóm cãi nhau, tôi chạy sang can thì "ngã ngửa" khi biết mình chính là "ngòi lửa" trong cuộc chiến ấy

Ngày trước khi chuẩn bị lấy nhau, từ bạn bè cho đến gia đình đôi bên đều khuyên hai vợ chồng chúng tôi phải đi khám sức khoẻ tiền hôn nhân. Nhưng tôi lẫn vợ đều bỏ ngoài tai. Thứ nhất là vì vợ chồng tin tưởng ở khả năng sinh lý của chính bản thân - gia đình không ai bị tật, không bị bệnh di truyền, không tai nạn hay vướng phải sự cố nào trước đây.

Thứ hai, chúng tôi thực lòng muốn cưới nhau và chẳng muốn có bất cứ một rào cản nào. Phút 90 đã điểm, không thể để lỡ sang hai hiệp phụ mà chần chừ chuyện hôn nhân.

Đám cưới đã diễn ra mỹ mãn theo đúng kế hoạch của cả tôi lẫn vợ. Chúng tôi dự định sau khi lấy nhau chưa vội có con mà cần gây dựng sự nghiệp, xây nhà cửa đàng hoàng trước đã. Vả lại ở thời điểm ấy tôi và vợ còn trẻ, thời gian phía trước dông dài, chi bằng cứ đợi đúng năm hợp tuổi rồi sinh con sau.

Quả thực, đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong hôn nhân của hai đứa. Gia đình vun vén, vợ chồng nhất thể đồng tâm, cố gắng từng ngày. Vậy nên chẳng bao lâu sau, cùng sự trợ giúp của đôi bên nội ngoại, chúng tôi đã mua xong căn nhà chung cư. Giờ đây tôi cũng được lên chức, còn cô ấy có công việc ổn định. Bắt đầu chuyển sang bước tiếp theo: Sinh con đẻ cái.

Đi ra từ phòng khám sản, vợ liên tục gào to "Anh ơi em mất con rồi" khiến tôi sững sờ còn mọi người liếc nhìn khó hiểu - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ.

Phải nói thêm là ở khoảng thời gian đầu hôn nhân, vợ chồng chúng tôi giữ kẽ rất chặt. Tức là không "thả" phòng trừ lỡ có thai bất ngờ. Tất cả mọi biện pháp (trừ thuốc) đều được sử dụng. Nhưng mặt trái của chuyện này là khả năng "giường chiếu" hai vợ chồng có suy giảm ít nhiều.

Sau đó, tôi và cô ấy đi hỏi khắp nơi cách để dễ thụ thai, những đồ bổ nạp vào người và thậm chí là mẹo tăng khoái cảm, hứng thú phòng the. Đáng buồn thay, dù khả năng hoà hợp chuyện ấy có dần trở lại song vẫn chẳng thấy tin vui. Bố mẹ cũng đã nhiều tuổi, giờ đây chạm ngưỡng 30 rồi mà vợ chồng vẫn chẳng có hỉ sự.

Bố mẹ tôi lẫn hai ông bà thông gia khuyên nên đến bác sĩ kiểm tra cho kỹ. Thôi thì đến nước này rồi, cũng đã lấy nhau, đăng ký kết hôn, dẫu cho kết quả có ra sao thì cũng vẫn vì tình nghĩa mà ở lại. Tôi đã nghĩ như vậy đấy mọi người ạ. Tôi lầm rồi...

Hôm đó tôi chở vợ đi khám sức khoẻ sinh sản. Sau một buổi làm các thủ tục xét nghiệm, chúng tôi được gọi vào phòng báo kết quả. Vợ bất chợt bảo "Anh cứ ngồi ngoài trông đồ giúp em, để em vào gặp bác sĩ thôi. Sau đó rồi truyền đạt lại cũng được. Yên tâm vợ chồng mình chẳng có vấn đề gì đâu."

Tin tưởng vào vị hôn thê của mình, tôi lặng lẽ ngồi ngoài đợi, trong lòng ít nhiều hồi hộp lo lắng mơ hồ. Bên cạnh tôi còn có những cặp vợ chồng khác cũng đang ngóng chờ kết quả.

 

Một lát sau, vợ tôi bước ra, trên mắt ánh lên những giọt nước mắt là tôi hiểu có chuyện chẳng lành. Thế rồi chẳng nói chẳng rằng, cô ấy gào lên tru tréo "Anh ơi em mất con rồi!". Nói đoạn, vợ tôi ngã quỵ tới mức tôi phải lao ngay đến đỡ cô ấy dậy, an ủi "Có anh đây rồi, em đừng lo."

Tuy nhiên chính bản thân tôi lúc ấy cũng thật sự cảm thấy lạ lùng. Chúng tôi làm gì có con, sao cô ấy gào lên là mất con? Nhưng vì vợ hoảng loạn, tôi đưa về nhà mà chưa kịp hỏi rõ lý do.

Đi ra từ phòng khám sản, vợ liên tục gào to "Anh ơi em mất con rồi" khiến tôi sững sờ còn mọi người liếc nhìn khó hiểu - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ.

Về đến nhà, khi định thần lại, lý do cô ấy nói mới là thứ khiến tôi phải day dứt. Bác sĩ chỉ ra kết quả, rằng vợ tôi hoàn toàn bình thường, còn tôi thì bị... yếu, đại khái là tinh trùng không đủ chất lượng để thụ thai. Chính vợ cũng đưa tờ giấy kết quả khám để tôi tin hơn.

Tôi ngồi bần thần một lúc, hoá ra tôi lại kém cỏi vô dụng đến vậy ư? Mà ngặt nỗi, vợ tôi gào lên như thể đó là lỗi của cô ấy chứ không phải lỗi của tôi.

 

Tôi day dứt lắm mọi người ạ. Thấy vợ mình đau khổ khi không có con, tru tréo phát ngất trước cửa phòng khám mà chính người làm chồng như tôi chẳng thoát khỏi nỗi ám ảnh khôn nguôi. Giờ tôi phải làm gì đây, chẳng nhẽ chọn rời xa vợ để cô ấy không thấy đau buồn như thế này nữa? Ngộ nhỡ bệnh của tôi không thể chữa khỏi thì biết ăn nói thế nào.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm