Câu nói của bố chồng đã đánh trúng vào "tử huyệt" của tôi.
Tôi lấy chồng gần 2 năm nay và có một đứa con nhỏ. Hiện đang sống chung với bố mẹ chồng. Thu nhập hàng tháng chồng tôi trên 100 triệu, của tôi cũng trên 20 triệu. Về vật chất tôi rất dư giả, có thể nói đang sống trong nhung lụa.
Được chồng chiều chuộng và bố mẹ chồng quý mến nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc. Ngay từ cái đêm tân hôn chớp nhoáng, sau khi xong việc, chồng lăn ra ngủ, còn tôi đã khóc trắng đêm. Khi đó tôi đã lờ mờ biết được anh ấy bị yếu sinh lý.
Ban ngày chồng rất quan tâm đến tôi nhưng cứ đêm về anh lại né tránh quan hệ vợ chồng. Sau khi có con, chồng ngủ phòng riêng và cắt đứt chuyện chăn gối vợ chồng. Tôi buồn lắm, nhiều lúc muốn tìm người đàn ông khác để giải quyết nhu cầu nhưng tôi sợ.
Tôi là người phụ nữ đứng đắn không thể để mang tiếng là ngoại tình được. Nhưng tôi không muốn cuộc sống tươi đẹp của mình dừng ở tuổi 26. Tôi đã nói ra những bức bối trong lòng để cùng chồng tháo gỡ.
Thế nhưng anh lại đưa cho tôi tờ đơn ly dị và muốn giải thoát cho vợ đi tìm cuộc sống tốt hơn. Sau nhiều đêm nằm ôm con suy nghĩ, tôi quyết định ra đi để tìm hạnh phúc mới.
Khi biết chúng tôi sẽ chia tay, mẹ chồng đã khóc rất nhiều và cầu xin tôi đừng đi. Còn bố chồng im lặng rồi bỏ đi ra ngoài suốt đêm. Đến sáng hôm sau, khi tôi xách vali ra đến cổng thì bố chồng liêu xiêu bước vào nhà. Ông uống rượu say, không muốn vào nhà lại ngủ trước cổng.
Bố chồng nhìn vào chiếc vali của tôi rồi hỏi: "Bước ra khỏi nhà, con có thể hạnh phúc hơn không?". Điều bố chồng hỏi chạm đúng vào nỗi lo của tôi.
Tôi đang có tất cả chỉ thiếu một thứ đó là quan hệ vợ chồng. Nếu tôi rời bỏ chồng con để đi tìm một người đàn ông đáp ứng được nhu cầu của mình, rồi liệu tôi có hạnh phúc hơn không? Hay khi có được thứ mình cần thì tôi lại hối hận vì đã đánh mất gia đình?
Câu hỏi của bố chồng làm tôi không đủ can đảm rời khỏi nhà nhưng đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ về chuyện ấy. Theo mọi người tôi phải làm sao đây?
Theo Báo Tổ quốc
Ảnh minh họa.