Đời sống

Đưa mẹ chồng đi khám bệnh thì gặp em chồng, tôi lên tiếng trách em bất hiếu nào ngờ nhận lại "trái đắng"

Suy cho cùng, tôi chỉ là dâu, mãi mãi là dâu chứ không phải con gái như mẹ chồng nói. Nếu không, bà đã không phản ứng như vậy khi tôi lên tiếng trách mắng em chồng.

Đi ăn nhà hàng, đến cuối bữa mẹ chồng cẩn thận lấy tiền ra đưa cho phục vụ khiến chúng tôi nhìn nhau bối rối, nghẹn ngào / Ngâm với thứ nước này, thịt bò lỡ mua phải miếng già, dai khi xào cũng mềm, thơm, mẹ chồng khó tính cũng phải khen

Chuyện mẹ chồng nàng dâu có lẽ là đề tài muôn thuở rồi. Tôi vì sợ mâu thuẫn với mẹ chồng nên luôn chủ trương nhún nhường, chịu thiệt thòi một chút cũng được, miễn là gia đình bình yên. Hồi cưới, mẹ chồng từng nắm tay tôi, hứa trước mắt cả trăm người rằng sẽ thương yêu tôi như con gái ruột thịt. Dù ở chung nhưng mẹ chồng cũng đối tốt với tôi, trừ những lúc bà bực bội ra.

Em chồng tôi năm nay 25 tuổi, là đàn ông sức dài vai rộng, lại có bằng đại học công nghệ hẳn hoi nhưng không chịu đi làm. Cậu ấy nói làm công nhân là một sự xúc phạm công sức cậu ấy đã bỏ ra học hành suốt 4 năm ròng ở trường đại học. Bố chồng tôi chạy vạy lo cho cậu ấy vào làm trong một công ty tư nhân được vài tháng, cậu ấy nghỉ làm ngang mà không hề báo hay xin sếp chỉ với lý do bị chèn ép quá mức. Hiện giờ, cậu ấy vẫn cứ sáng cà phê, trưa coi đá bóng, chơi game, tối lại nhậu nhẹt hoặc cà phê với bạn bè. Hết tiền thì ngửa tay xin bố mẹ hoặc xin chồng tôi, không lại đi vay mượn bạn bè tiêu xài.

Mẹ chồng tôi là cán bộ về hưu, tuy có lương tháng nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ đủ để chi tiêu trong gia đình thôi. Với bà cũng lớn tuổi, thường xuyên đau bệnh. Hàng tháng vợ chồng tôi đều trích 2 triệu để mua sữa cho bố mẹ chồng.

Đưa mẹ chồng đi khám bệnh thì gặp em chồng đang nhởn nhơ ngồi uống cà phê, tôi lên tiếng trách nào ngờ nhận lại thái độ bất ngờ từ chính người đang ngồi sau lưng mình - Ảnh 1.

Tôi bất mãn, chán chường khi thấy cách dung túng của mẹ chồng với con trai bà nhưng lại không được quyền nói. (Ảnh minh họa)

Hôm qua, mẹ chồng tôi lại bị chóng mặt, gọi điện kêu tôi về chở đi khám bệnh. Thế là dù đang đi làm, tôi vẫn phải xin nghỉ về đưa bà đến bệnh viện. Nào ngờ khi khám xong, đi về thì lại thấy em chồng từ trong quán cà phê đi ra, cười nói rôm rả với bạn bè. Không hiểu sao lúc ấy tôi giận quá, mất cả kiềm chế nên dừng xe lại, mắng luôn cậu ấy vô tâm, bất hiếu.

Rõ ràng tôi nói không sai. Mẹ bệnh mà cậu ấy còn đi uống cà phê với bạn, sao rảnh rỗi không chở mẹ đi khám bệnh chứ? Nhưng không ngờ, ngay lúc đó, mẹ chồng lại quay ngược sang mắng tôi một trận. Bà nói tôi là con dâu, đưa mẹ chồng đi khám bệnh mà cũng gây khó khăn, mắng mỏ em chồng. Tôi là người không thật lòng thật dạ đối tốt với mẹ chồng, bởi nếu thật lòng thì sẽ không so bì hay tị nạnh với ai cả?

Trời ơi, tôi nghe mà tức tận cổ. Suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là con dâu, muôn đời là con dâu chứ không phải con gái ruột. Bởi nếu mẹ chồng xem tôi là con gái ruột, bà đã không tỏ thái độ đó với tôi. Tôi bất mãn, chán chường khi thấy cách dung túng của mẹ chồng với con trai bà nhưng lại không được quyền nói. Mọi người ơi, hay tôi xin ra ở riêng cho bố mẹ chồng tự biết mà dạy dỗ con trai đây?

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm