Đời sống

Giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi trở về lúc nửa đêm và chết lặng khi thấy người phụ nữ ấy vẫn ở phòng mình

DNVN - Một đêm định mệnh, khi giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi chẳng ngờ sẽ phải đối mặt với sự thật đau đớn như vậy. Bước vào căn nhà mà tôi từng nghĩ là tổ ấm, hình ảnh trước mắt khiến tôi chết lặng. Chị Ngọc - người hàng xóm mà tôi đã cố gắng giữ khoảng cách, vẫn ung dung trong phòng tôi, trong lúc tôi vắng nhà.

Đến thăm mẹ chồng cũ, tôi lặng người trước cảnh tượng bàn ăn bày sẵn ba bộ bát đũa mà chỉ có mình bà ngồi đó / "Quà cưới khủng" của mẹ chồng: Bí mật đau lòng sau ánh hào quang

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Câu chuyện bắt đầu từ những phiền toái tưởng chừng nhỏ nhặt

Tôi từng chia sẻ câu chuyện “hàng xóm tối nào cũng qua ngủ nhờ” với các bạn độc giả. Những lời khuyên và động viên từ các bạn khiến tôi cảm thấy được an ủi, nhưng thực tế của tôi không hề đơn giản như vậy.

Ngày nào cũng vậy, hai mẹ con chị Ngọc đến chơi, nằm dưới sàn nhà đến tận khuya mới chịu về. Điều này không chỉ làm đảo lộn sinh hoạt gia đình tôi mà còn khiến mọi cuộc trò chuyện riêng tư giữa vợ chồng tôi trở nên khó khăn. Chồng tôi, thay vì cảm thông, lại quay sang trách móc tôi ích kỷ, nhỏ nhen. Đỉnh điểm là lần anh tuyên bố thẳng thừng rằng “chỉ việc nhỏ nhặt cũng giận dỗi” khi tôi góp ý.

Cuộc chiến căng thẳng vì lòng tự trọng

Quá mệt mỏi, tôi quyết định về nhà bố mẹ đẻ để giữ tinh thần và chờ chồng tự điều chỉnh. Nhưng nào ngờ, lời cảnh báo của mẹ tôi trước bữa cơm tối lại làm lòng tôi chộn rộn. “Con bỏ đi như vậy, lỡ đâu tạo điều kiện cho chồng và chị ấy có tình ý thì sao?”, mẹ nói.

Những lời ấy như vết dao cứa sâu vào nỗi bất an trong tôi. Nằm mãi không ngủ được, gần 10 giờ tối, tôi quyết định trở về. Nhưng tôi không lái xe thẳng vào nhà mà lặng lẽ dắt bộ, để xem chuyện gì đang xảy ra khi tôi không ở đó.

Sự thật gây sốc khiến tôi đứng tim

Đèn phòng khách vẫn sáng, và ngay trong phòng tôi, chị Ngọc cùng đứa con nhỏ vẫn ở đó. Đứa bé thì ngủ say, còn chị thì… thoải mái như chính nhà mình. Còn chồng tôi, không hề cảm thấy đây là điều bất thường.

 

Lòng tôi như lửa đốt. Một người vợ đi vắng, một người phụ nữ khác lại tự nhiên ở trong nhà đến giờ này, liệu có ai chấp nhận được không? Cảm giác bị phản bội, dù chưa có bằng chứng rõ ràng, vẫn như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.

Tôi không kiềm chế được, lớn tiếng đuổi chị Ngọc ra khỏi nhà ngay trong đêm. Chị ta ấm ức ôm con về, còn chồng tôi thì trừng mắt trách móc: “Cô làm thế để hàng xóm nghĩ gia đình mình thế nào?!”

Hậu quả và những suy ngẫm cay đắng

Giờ đây, nhà tôi như chiến trường lạnh lẽo. Tôi và chồng không nói với nhau một lời. Tôi biết, nếu cứ nhún nhường, mọi chuyện sẽ lại tiếp diễn, nhưng đứng lên bảo vệ quan điểm cũng khiến tôi mệt mỏi vì phải đối mặt với sự thờ ơ và thiếu đồng cảm của chồng.

Tôi viết những dòng này không phải để kể khổ, mà để tìm câu trả lời. Phải làm sao để giữ được sự tự tôn của một người vợ, một người phụ nữ, mà không khiến gia đình rơi vào cảnh căng thẳng như thế này? Liệu tôi nên tiếp tục “chiến đấu” hay chấp nhận nhượng bộ để mọi thứ yên ổn?

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm