Đời sống

Kết hôn chỉ để che giấu thân phận, chàng trai phải diễn kịch suốt đời

Hạnh phúc không có bến bờ của sự thỏa mãn đã khiến tôi tự mình đánh mất tổ ấm. Và chính thức từ bây giờ, tôi sẽ tiếp tục đóng một vai diễn hoàn hảo cho cuộc đời mình.

Đưa mẹ chồng đi khám bệnh thì gặp em chồng, tôi lên tiếng trách em bất hiếu nào ngờ nhận lại "trái đắng" / Nhà nhiều việc mà vợ toàn vứt con cho mẹ chồng rồi ngâm mình trong nhà tắm cả tiếng, tôi bực mình đạp cửa xông vào thì choáng váng với cảnh tượng

Người ta khi sống ở trên đời thường hay nhắc đến chữ duyên. Bởi “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên chồng vợ” để bàn về cái nhân sinh của những con người với nhau. Có những người ta chỉ gặp một lần và biến mất mãi mãi. Và có không ít người khác, ta gặp, quen và gắn bó một thời gian rồi lạc nhau như hai đường thẳng cắt nhau rồi đi về vô cực. Đặc biệt, “duyên” rồi đến phận của cuộc đời mỗi người đều không thể nào tách rời một bóng hình. Câu chuyện của tôi có lẽ cũng không ngoại lệ.

Bản thân tôi có đầy đủ những thứ mà ai cũng muốn nhưng lại chẳng thể nào có được điều giản dị mà ai cũng sỡ hữu. Là một kỹ sư chuyên ngành trong Công ty Sam Sung, lương tháng tính bằng ngàn đô, hằng ngày tiếp xúc, làm việc với người nước ngoài, tôi đã học được sự kiên trì, nguyên tắc và tính cách của họ. Vậy nên cuộc sống của tôi chẳng có gì là quá khó khăn hay thậm chí là tất cả mọi việc đối với tôi đều có thể giải quyết được dễ dàng hơn thế. Tôi tỏ ra mình là một người hoàn hảo, không có điểm gì thiếu sót. Nói vậy nhưng trong chuyện tình yêu, tôi lại trở thành người khiếm khuyết đến tệ hại.

Ảnh minh họa

Tôi sinh ra và được nuôi dạy để trở thành một người đàn ông thực thụ trong một gia đình có hai anh em trai. Bố mẹ hi sinh mọi thứ vì chúng tôi những mong con cái lớn khôn, yên bề gia thất. Tôi năm nay vừa tròn 33 tuổi, cái tuổi chín về sự nghiệp thì chưa hẳn, mà bồng bột, khám phá thì cũng không đúng. Tôi đã có một công việc tốt sau khi tốt nghiệp một trường đại học có tiếng ở nước ngoài. 3 năm du học là những ngày tháng tôi tự cho mình cơ hội khám phá thế giới, trau dồi kỹ năng. Khoảng thời gian đó, tôi gọi là “thiên đường”. Nơi đất khách quê người với đủ sự khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa, lối sống,..tôi háo hứng tìm kiếm điều mới mẻ cho bản thân. Mảnh đất tươi đẹp Hàn Quốc đã đem cái “duyên” của tôi và anh đến với nhau.Giữa chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng. Nhưng trong số đó, điểm chung lớn nhất khiến tôi yêu anh hơn cả bản thân mình là sự thấu hiểu, chia sẻ. Tôi sẵn sàng đánh đổi 33 năm sống ở trên đời để được ôm anh trong vòng tay ấm áp. Thật hạnh phúc biết bao khi sống mà không phải quan tâm xem thiên hạ nghĩ về mình ra sao. Chỉ cần mình thoải mái là được. Nhưng một số mâu thuẩn cộng với việc tôi đã kết thúc xong khóa học thạc sỹ ở Hàn, tôi và anh không bao giờ gặp nhau nữa dù tình cảm còn rất nhiều. Tôi xem đó là định mệnh an bài. Chấp nhận và sống tốt là cách tôi chọn để quên anh.

Về Việt Nam, tôi vẫn đi làm và nói chuyện với tất cả mọi người như bản lĩnh của một người đàn ông. Nhưng rồi mỗi khi đêm về, tôi không sao ngủ được vì nhớ anh, nước mắt ở khóe mi cứ chảy xuống mặn chát khiến tôi không thể kiểm soát nổi. Trong bóng tối, tôi không phải đeo mặt nạ để che giấu bản chất yếu đuối với bất kỳ ai. Tôi thỏa sức đau đớn trong cảm xúc của chính mình. Đến một ngày khi bố mẹ tôi giục giã chuyện vợ con. Tôi bắt đầu không được suy nghĩ ích kỷ nữa.

Ngày ngày, vào các ngày lễ như Ngày phụ nữ Việt Nam, Mùng 8.3, Ngày lễ tình nhân…tôi đều chu đáo chuẩn bị hoa và quà cho mẹ. Nhưng tuyệt nhiên, tôi chưa bao giờ đi chơi với một người con gái nào. Mẹ hỏi thăm tôi chuyện yêu đương ngày một nhiều hơn. Tôi chỉ cố lấy cớ và lảng sang chuyện khác để không phải trả lời những câu đại loại như “Sao con không đưa bạn gái về?” “Bằng tuổi con, người ta có con lớn rồi đấy” “Con đã hơn 30 tuổi rồi, giờ còn mỗi con thôi, tính đi” “Mẹ lớn tuổi rồi, chỉ muốn bế cháu, đỡ đần cho anh mà anh cũng không cho”…Nhiều khi tôi chả muốn về nhà nữa. Mệt mỏi và chán nản với mọi thứ xung quanh. Tôi khép mình chăt hơn trong cái vỏ bọc quá hoàn hảo. Gia đình cũng mai mối, giới thiệu cho tôi vài người con gái. Bạn bè cũng ra sức kết đôi cho tôi nhưng đều không có kết quả.

Lý do đơn giản là tôi chỉ thích đàn ông thôi. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra như thế với bố mẹ. Đấng sinh thành đã mang ơn sinh ra và nuôi nấng tôi đến ngày hôm nay.Tôi sống theo quan niệm của đạo Phật. Và như các vị chân tu truyền dạy thì “tội bất hiếu lớn đối với đấng sinh thành nhất là không có con nối dõi”. Lẽ nào, cả đời này, tôi phải mang cái danh bất hiếu ấy.

Mỗi lần trở về nhà, trời đã tối muộn, ngọn đèn vẫn leo lắt chiếu rõ gương mặt bần thần, suy tư, đượm buồn của mẹ tôi. Tôi thấy rõ nốt chân chim, nếp nhăn hằn in trên gương mặt người phụ nữ tần tảo, hết lòng vì chồng vì con. Tôi thương mẹ. Tôi muốn chạy đến bên mẹ, ôm lấy mẹ mà nức nở cho hết nỗi niềm sâu thẳm. Từ sâu tận đấy lòng này, tôi muốn tạ lỗi với bố mẹ. Và tôi hạ quyết tâm sẽ làm tròn bổn phận của một người con trai trưởng để bố mẹ yên tâm. Tôi bắt đầu nghĩ đến một gia đình nhỏ của riêng mình để tiếp tục che mắt thiên hạ.

Một hôm đang ngồi ở quán cà phê làm việc. Tôi gặp em, một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và rất hiền. Em cũng ngồi một mình, cũng đang cắm cúi trên bàn phím gõ cái gì đó rất dài. Không phải tôi đến làm quen với em. Và ngược lại, em chạy về phía tôi, với đôi mắt to tròn, đen láy, em vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ nói: “Xin lỗi anh, em làm phiền anh một chút được không ạ”. À thì ra là em có việc muốn nhờ tôi. “Tôi rất sẵn lòng”. Hóa ra em là sinh viên báo chí, đang làm tác phẩm tốt nghiệp về chủ đề “thú vui của người Hà Nội” và cần một đoạn phỏng vấn của tôi về “phong cách thư giãn của anh trong lúc rảnh rỗi là gì?”. Kết thúc cuộc trò chuyện mang tính chuyên môn, tôi và em chia sẻ nhiều hơn. Tôi nảy ra ý định mời em về nhà ra mắt bố mẹ. Tôi kiếm cớ gặp em nhiều hơn. Ngày ngày, tôi càng nhận ra đằng sau sự nhí nhảnh, ngây ngô của em là một cô gái khá dày dặn trong tình cảm. Em chia sẻ với tôi về nỗi đau sau mối tình đầu dang dở. Tôi có thể hiểu được đôi phần vì với người con gái, cũng như tôi ngày xưa, mối tình đầu luôn hằn in trong trái tim. Bóng hình ấy sẽ mãi theo ta dù ta có muốn hay không. Đêm đó, ngồi nghe tâm sự của em, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác. Tôi thấy thương em, thương mình, thương cho mối tình kia đã vội úa tàn khi chưa kịp đơm hoa.

Bởi “tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời bớt vui khi vẹn câu thề” là như thế chăng. Rồi quen nhau một thời gian, chia sẻ với nhau mọi chuyện, cuối cùng em đã ngỏ lời yêu tôi, em muốn cùng tôi đi đến cuối con đường. Và tôi quyết định sẽ làm đám cưới với em để che mắt thiên hạ, để làm vui lòng bố mẹ và sẽ cố gắng dành tất cả những gì tốt nhất cho em.

Một đám cưới hoành tráng diễn ra không lâu sau đó, họ hàng hai bên chúc mừng chúng tôi trong pháo đỏ rượu nồng. Em xúng xính váy cưới, phấn son điệu đà còn tôi cũng lịch lãm trong áo vest trang trọng. Sau ngày cưới, chúng tôi đi tuần trăng mật với nhau ở Đà Lạt.

Thời gian thấm thoắt trôi, tôi cảm giác như chính mình đang lừa dối người phụ nữ của cuộc đời tôi, em vẫn cứ ngây ngô trong màn kịch mà tôi dựng nên. Tôi luôn day dứt khi chạm vào ánh mắt tội nghiệp, buồn thăm thẳm của em. Lấy tôi, em chỉ có một ngôi nhà rộng thênh thang, tiện nghi, đẹp nhưng chẳng mấy khi em được cùng tôi ăn cơm, em được một lời chúc nhân ngày lễ hay đơn giản chỉ là một chút tình cảm của người chồng dành cho người vợ, tôi cũng không thể mang lại cho em. Không phải tôi không muốn mà là tôi không hề có cảm xúc, tôi chỉ xem em là em gái.

Từng đêm nằm bên em mà tôi như khúc gỗ, không rạo rực, chỉ đau đáu nhớ về hình bóng cũ. Tôi cũng cảm nhận được sự mệt nhoài của em mỗi lần đi ngủ và sớm mai thức dậy, tôi lại nghe thấy tiếng thở dài nén lại vội vàng mỗi khi em trở mình.

Tôi thấy hối hận lắm. Em đâu có tội tình gì. Em vô tội trong bộ phim do tôi làm đạo diễn kiêm diễn viên chính. Em xứng đáng được biết tất cả kịch bản trong màn kịch cuộc đời này. Tôi luôn trách bản thân mình và cảm thấy tội lỗi mỗi lần trở về nhà. Tôi thấy mệt mỏi khi phải đóng vở kịch này. Đã có lần tôi định ngồi lại chia sẻ và thú nhận tội lỗi của mình cho em. Tôi rất muốn để em đến với một người đàn ông có thể lo cho em hạnh phúc trọn đời và thực lòng yêu em. Gia đình em mơ ước tôi chẳng bao giờ đem lại được thì tại sao tôi lại ích kỷ ép em phải diễn tiếp vai diễn bất đắc dĩ này lâu thêm nữa.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định nói ra sự thật cho em biết và đưa tờ giấy ly hôn để em ký vào. Tôi muốn em được hưởng trọn vẹn hạnh phúc, được sống đúng nghĩa là một người mẹ, người vợ. Điều mà tôi lại không làm được. Nhưng sau khi nói ra sự thật, em thú nhận bao lâu nay, em có mối quan hệ “ngoài vợ ngoài chồng” với một đồng nghiệp đã có vợ. Và hiện tại, em đang mang thai đứa con của anh ấy nhưng anh ấy lại phũ phàng không nhận.

Em xin tôi đừng bỏ rơi em mà hãy tiếp tục sống với em, làm cha đứa bé vô tội ấy. Sau 2 lần nghe em chia sẻ về nỗi đau bị đàn ông phụ bạc, tôi thấy thương em vô cùng. Vừa thương lại vừa hận bản thân mình đã vô tình đẩy em vào tấn bi kịch cuộc hôn nhân giả tạo này.

Tôi nghĩ có lẽ đó cũng là sự sắp đặt của ông trời. Tôi đã vì lòng sĩ diện, lợi dụng em để che mắt mọi người về bí mật bản thân thì em cũng có quyền lợi dụng tôi để làm người cha hợp pháp của đứa bé. Công bằng cho tất cả mà thôi. Hạnh phúc không có bến bờ của sự thỏa mãn đã khiến tôi tự mình đánh mất tổ ấm.Và chính thức từ bây giờ, tôi sẽ tiếp tục đóng một vai diễn hoàn hảo cho cuộc đời mình.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm