Đời sống

Không thể sinh con, mẹ chồng đã gọi tôi vào nói điều này!

Dù cuộc sống gia đình tôi rất hạnh phúc nhưng chúng tôi lại chưa thể sinh cho mẹ chồng một đứa cháu nối dõi.

Mẹ chồng nói một câu "dội nước lạnh" khiến tôi dứt khoát ly hôn khi con chưa tròn tháng / Choáng váng khi mẹ chồng 60 tuổi hớn hở chuẩn bị đám cưới với "phi công" kém 10 tuổi

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác (Ảnh minh họa)

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác (Ảnh minh họa)

Năm 28 tuổi, tôi kết hôn với anh, khi ấymọi thứ vẫn rất tốt đẹp. Lúc đó anh cũng lớn tuổi rồi nên rất khao khát có một đứa con. Chúng tôi "thả" nhưng tháng này qua tháng khác mà vẫn không dính. Mẹ chồng tôi chỉ có mỗi anh là con trai nên cũng rất sốt ruột. Nhiều lần tôi cũng nói với bà rằng, con cái là lộc trời cho, đâu phải muốn là có được.

Khoảng thời gian đầu sau khi kết hôn, 2 vợ chồng tôi vẫn sống chung với mẹ chồng. Hằng ngày tôi đi làm 8 tiếng giờ hành chính, còn chồng thì làm bên dẫn tour du lịch nên giờ giấc rất thất thường. Nhìn bề ngoài, cuộc sống gia đình rất yên ấm, gia cảnh nhà chồng cũng rất tốt.

Người ta bảo rằng, đi làm dâu người ta đâu phải chuyện dễ dàng gì. Thiên chức lớn nhất của người phụ nữ cơ bản vẫn là được làm mẹ, nếu chuyện đó mà không làm được thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thấm thoát cũng hơn 2 năm trôi qua, mẹ chồng tôi ngày càng gây áp lực trong khi đó cả 2 vợ chồng đều rất khỏe mạnh, không bệnh tật hay đau ốm gì nhưng mãi vẫn chưa "dính" bầu.

 

Vào lúc này, công việc của chồng càng bận rộn, anh sắp sửa mở công ty nên dành rất ít thời gian cho gia đình. Tôi cũng thông cảm nênchẳng đòi hỏi gì. Anh đi suốt ngày, có khi cảtuần 2 vợ chồng gặp được vài lần, cả tháng mới làm chuyện ấy 1 lần. Mặc dù muốn có con nhưng hoàn cảnh vậy nên tôi cũng đành chịu.

Mẹ chồng tôi năm nay tuổi cũng đã lớn, tôi hiểu bà tha thiết có cháu đến nhường nào. Tuổi cao, bệnh tật cũng nhiều, những lúc chồng vắng nhà, tôi là người đưa bà đi khắp các bệnh viện để khám bệnh. Tối đi làm về dù mệt thế nào tôi vẫnnấu ăn,đun thuốc cho bà uống. Nhiều đêm, tôi phải thức trắng để túc trực chăm sóc bà ốm đau.

Nhưng đến một ngày, bà gọi tôi vào nói chuyện.

"Con à, mẹ biết con là một nàng dâu tốt. Những ngày qua, mẹ thật sự cám ơn con đã chăm sóc mẹ. Nhưng dù có thương con đến nhường nào, trước lúc mẹ nhắm mắt, mẹ vẫn phải cố gắng hoàn thành di nguyện cuối cùng của dòng tộc họ Phạm. Mẹ mong có cháu lắm con biết không. Mẹ không có ý trách móc gì con nhưng mà con thấy đó, dòng tộc này đang rất mong móng một đứa cháu. Nếu lỗi không phải do con hay do thằng Kiên thì mẹ nghĩ rằng 2 vợ chồng con chỉ có duyên mà không có phận. Hôn nhân 2 vợ chồng chỉ thật sự gắn kết với nhau bởi một đứa con. Con thương mẹ, mẹ mong con hiểu được tâm ý những lời mẹ nói".

Nghe những lời này của mẹ chồng, tôi chỉ biết im lặng nuốt nước mắt vào trong. Tôi hiểu tâm lý của bà, ngay bản thân tôi cũng nhiều lần nghĩ rằng, nếu không thể đẻ con được cho chồng thì tôi sẽ khăn áo ra đi.

 

Sau chuyến công tác dài ngày, công việc của chồng ngày càng thuận lợi, anh bắt đầu dành thời gian cho tôi nhiều hơn. Tôi yêu chồng, yêu gia đình này, nhưng phải làm sao khi chúng tôi không thể nào có con được. Và tôi quyết định tâm sự với chồng:

-Anh à, mẹ đã nói chuyện với em về việc con cái. Em hiểu ý mẹ, chính bản thân em cũng không biết phải làm sao nữa. Em muốn có con với anh nhưng có vẻ như ông trời chưa nghe thấy lời thỉnh cầu của em. Mỗi lần nhìn bọn trẻ vui đùa trong xóm, tim em như thắt lại. Em biết anh cũng có ý nghĩ ấy.

- Anh xin lỗi em. Phận làm con trong nhà, anh không thể nào làm trái lại. Mẹ cũng đã già yếu, anh cũng lớn tuổi, biết em chịu thiệt thòi nhiều khi quen anh nhưng anh không biết phải làm thế nào để có thể vẹn cả đôi đường. Anh thương mẹ nhưng cũng thương em không kém...

Tôi vẫn nhớ mãi giây phút anh ôm tôi vào lòng và khóc như một đứa trẻ, tôi đau xót đến nhường nào. Tôi biết tình cảm anh dành cho tôi là thật, nhưng anh là cháu trưởng của dòng họ, áp lực trên vai anh rất lớn. Phận làm phụ nữ mà tôi không thể sinh con cho anh, điều đó quả là bất hạnh.

Đã rất nhiều đêm nằm bên chồng, trái tim tôi như thắt lại. Tôi đã nghĩ rất kỹ và đành buông tay anh. Tôi biết anh không muốn điều này xảy ra nhưng dưới áp lực của mẹ và của dòng họ, anh không còn lựa chọnnào khác.

 

Tôi viết sẵn đơn ly hôn với lý do "không hợp nhau" rồi thu dọn hành lý rời khỏi nhà. Ngày tôi xách valy đi, anh vẫn đang đi công tác tận Nha Trang. Tôi không nóivới anh lời nào mà chỉ để lại một lá thư và tờ đơn.

Kéo valy ra cổng, mẹ chồng ôm tôi vào lòng nghẹn ngào nói"xin lỗi con". Tôi khóc nhưng không nói lời nào, lạnh lùng bỏ tay mẹ ra và kéo valy đi thẳng.

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm