Đời sống

Lúc vợ lao vào tình trẻ hôn say đắm thì khựng lại lập tức khi va phải ánh mắt người này

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình. Thế mà... đúng là cuộc sống không ai học được chữ ngờ. Cuộc sống gia đình tôi không đến nỗi quá tệ nhưng từ ngày chồng lên sếp, anh bỏ mặc tôi cô đơn trong chính ngôi nhà mình. Rồi, điều gì đến cũng đến. Tôi nhận lời với nhiều người ong ve bên cạnh mình.

Ở chung với chị chồng khó tính cộng thêm con ốm đau khiến vợ stress, nhờ câu nói của chồng "cục diện" được thay đổi 180 độ / Ngày nào cũng được tôi đưa thêm 50 ngàn ăn sáng, khi biết lý do, chồng ôm đầu gục ngã vì hổ thẹn cùng cực với vợ con

Vợ chồng tôi không lo quá nhiều đến gánh nặng kinh tế. Chồng đi chơi thì tôi cũng đi chơi, con cái thì đã có ô sin lo. Tôi lao vào cuộc chơi với phi công trẻ cùng cơ quan. Anh đã có gia đình nhưng chắc cũng giống tôi, ham vui với những mối quan hệ bên ngoài.

Anh và tôi thường hẹn nhau ăn trưa, những hôm rảnh việc thì đi chơi cùng nhau. Cuối giờ chiều có thể hẹn hò nhau ở một góc lãng mạn nào đó của Hà Nội. Và có cả những dịp đi chơi chung dưới danh nghĩa đi công tác, đi làm nữa.

Chúng tôi cứ thế lao vào nhau như hai con thiêu thân không biết điểm dừng. Đi đâu cũng có nhau, yêu đương chiều chuộng và dành cho nhau những điều ngọt ngào nhất.

Có lần tôi hỏi nhân tình của mình:

- Anh có từng nghĩ đến việc bỏ vợ để cưới em không?

- Em điên à, cứ như thế này có phải tốt hơn nhiều không? Tình yêu vụng trộm mới hay, chứ vì một tờ đăng kí mà ràng buộc nhau thì 5 bữa nửa tháng lại chán òm. Giống như anh chán vợ và em chán chồng như bây giờ đấy.

- Anh nói cũng có lí.

(Ảnh minh họa)

Vậy là chúng tôi yêu nhau vụng trộm như thế. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy có lỗi với chồng và các con. Nhưng không cách nào thoát ra khỏi cuộc tình cháy bỏng ấy.

Một lần, khi tôi và người tay trong tay dắt nhau vào một khách sạn ven hồ thì vừa lúc gặp chồng tôi bước ra từ đó cùng vài đối tác đang bắt tay tạm biệt nhau. Tôi luống cuống đứng sững lại khi gặp ánh mắt sắc lẹm của chồng. Còn người yêu của tôi khi thấy thế đã ngượng ngùng lùi lại rồi bỏ đi.

Tôi và chồng mình đối mặt với nhau trong hoàn cảnh trớ trêu. Cả hai đều bỏ đi trong im lặng. Khi về nhà, tôi nghĩ rằng mình sẽ đón nhận "cơn mưa" tức giận của chồng nhưng tuyệt nhiên không có. Anh im lặng, tôi cũng vậy, chúng tôi cứ như thế như 2 bóng ma trong nhà suốt hơn một tháng nay.

Tôi không biết chồng mình đang suy nghĩ những gì và sẽ xử lí chuyện vợ ngoại tình như thế nào nữa? Tôi chỉ thấy lo sợ sự im lặng bất thường kia của chồng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa...

Tôi phải làm gì bây giờ? Có nên mở lời nhận lỗi về mình và xin anh tha thứ không?

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm