Đời sống

Mất con đã đau đớn, tôi còn 'xé lòng' trước câu nói vô tình của mẹ chồng nên quyết định đáp trả bằng thứ không ngờ

Mất con - nỗi đau xé lòng mà chẳng ngôn từ nào diễn tả nổi. Ấy thế mà, với nhà chồng, chuyện đó chẳng đáng là gì. Họ vẫn coi tôi như một kẻ giúp việc, vẫn bắt tôi nai lưng phục vụ như chưa từng có mất mát nào xảy ra.

Duy Mạnh 'bày kế' để Phạm Thoại và mẹ Bắp có thể 'giải oan' cho mình mà không 'tốn sức' / 7 ngày tới 3 con giáp được thần tài độ trì, 1 con giáp được quý nhân dẫn lối

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Ngày tôi bước chân lên xe hoa, mẹ đẻ ôm tôi khóc nấc, lo rằng con gái mình sẽ phải chịu thiệt thòi khi làm dâu nơi đất khách. Tôi từng nghĩ mình may mắn vì có một người chồng tử tế. Anh từng hứa sẽ bảo vệ tôi, sẽ không để ai làm tổn thương tôi. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là lời đầu môi chót lưỡi.

Ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi đã phải nếm trải cay đắng. Bố chồng nát rượu, cứ say là chửi bới, đập phá. Mẹ chồng thì lạnh lùng, chỉ biết tiền. Bà thẳng thừng ném vào mặt tôi danh sách chi phí cưới xin, bắt vợ chồng tôi trả hết, đến từng đồng một.

Thế nhưng, điều cay đắng nhất là sự khinh miệt mà bà dành cho gia đình tôi. "Thằng Chiến đúng là ăn bùa mê thuốc lú mới cưới con bé này. Bao nhiêu đám tử tế không lấy, lại rước về cái của nợ chẳng ra gì!" - mỗi lần có khách, bà lại xổ toẹt những lời như thế ngay trước mặt tôi.

Nhưng tôi vẫn cố nhẫn nhịn. Bởi tôi tin rằng, chỉ cần tôi sinh cháu nội cho họ, mọi thứ sẽ khác.

 

Ngày tôi báo tin mang thai, chẳng một ai trong nhà chồng mảy may quan tâm. Ba tháng đầu, tôi nghén đến xanh xao, chỉ cần ngửi mùi thức ăn là nôn thốc nôn tháo. Nhưng mẹ chồng vẫn bắt tôi nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ. "Đàn bà ai chả đẻ, có gì mà làm quá lên!" - bà nói thản nhiên.

Rồi bi kịch xảy ra.

Hôm ấy, tôi đi chợ như thường lệ thì vô tình bắt gặp chồng mình. Nhưng anh không đi một mình. Phía sau là một cô gái lạ, ôm chặt lấy anh trên chiếc xe máy. Tôi bàng hoàng, tim thắt lại. Trong giây phút hoảng loạn, tôi rồ ga đuổi theo, chỉ mong có thể nhìn rõ hơn gương mặt kẻ thứ ba kia. Nhưng anh ta - người đàn ông từng thề nguyện yêu thương tôi - lại vội vã bỏ chạy, mặc kệ tôi đang chới với phía sau.

Nỗi đau thể xác không thấm gì so với vết cứa trong lòng tôi. Vậy mà trong suốt năm ngày tôi nằm viện, nhà chồng chẳng ai đoái hoài. Chỉ có mẹ đẻ tôi khóc cạn nước mắt vì con gái. Còn chồng tôi? Anh ta chỉ ghé qua vài phút, nhìn tôi lạnh nhạt rồi rời đi.

Ngày tôi xuất viện, tôi yếu đến mức đi đứng còn không vững. Nhưng mẹ chồng thì chẳng quan tâm. Bà vẫn giao hết việc nhà cho tôi, vẫn thở dài than phiền với hàng xóm rằng mấy ngày tôi vắng nhà, bà phải làm thay đến mệt mỏi.

 

Sáng nay, vừa đau về thể xác, vừa quặn thắt trong lòng, tôi nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi. Đến trưa, mẹ chồng xông vào, giọng the thé: Chị định nằm ăn vạ đến bao giờ nữa? Sảy thai thôi chứ có phải bị liệt đâu! Đẻ con không nổi thì ít ra cũng phải lo cơm nước, dọn dẹp chứ.

Từng lời bà như dao cứa vào tim tôi. Lần này, tôi không thể nhẫn nhịn nữa.

Tôi bật dậy, đối diện với bà bằng ánh mắt căm phẫn: Mẹ có biết vì sao con mất con không? Vì con bị ngã xe. Mà con ngã không phải do bất cẩn, mà vì con nhìn thấy thằng Chiến - con trai mẹ - đang ôm gái ngoài đường!

Mẹ chồng trợn trừng.

Tôi không cho bà cơ hội lên tiếng. Tôi rút điện thoại, mở bức ảnh chồng mình âu yếm nhân tình giữa phố đông người. Chiếc màn kịch của anh ta chính thức hạ xuống!

 

Đây, mẹ nhìn đi. Mẹ xem lại con trai mẹ xem. Trong khi con hầu hạ cái nhà này như một kẻ ở, thì chồng con đang vui vẻ với đàn bà khác. Mẹ chồng há hốc mồm, mặt cắt không còn giọt máu.

Tôi không thèm quan tâm đến bà ta nữa. Tôi cầm điện thoại, gọi cho bố mẹ mình. Giọng tôi dõng dạc, không còn chút do dự: Bố mẹ ơi, con ly hôn. Bố mẹ đến đón con về.

Mẹ tôi không hỏi thêm một câu nào, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: Về đi con. Đừng chịu đựng nữa.

Tôi cúp máy, quay sang mẹ chồng, gằn từng chữ: Từ hôm nay, con không còn là con dâu cái nhà này nữa!

Nói rồi, tôi thu dọn đồ đạc, bước thẳng ra khỏi căn nhà địa ngục đó. Bỏ lại sau lưng tất cả những tổn thương mà họ đã gây ra.

 

Cuộc hôn nhân này, đáng ra phải chấm dứt từ lâu!

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm