DNVN - Sau lần tai nạn giao thông, tôi khó sinh con hơn, cũng từ đấy hai vợ chồng không còn được hạnh phúc như trước.
Tôi và chồng quen nhau sau một lần đi chơi cùng nhóm bạn. Chúng tôi yêu nhau được một năm thì về chung một nhà. Tôi lớn hơn chồng 4 tuổi, cả hai đều rất hiểu nhau và chưa bao giờ giận nhau quá lâu. Sau một năm kết hôn tôi mới có em bé.
Thời gian mang bầu tôi vẫn đi làm bình thường, vì công việc văn phòng nhẹ nhàng nên tôi không thấy mệt mỏi gì. Anh ấy cũng thường xuyên quan tâm chăm sóc vợ nên cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Trong một lần trên đường đi làm về không may tôi bị tai nạn xe và không giữ được con. Vợ chồng tôi đã ôm nhau khóc rất nhiều, hai đứa sẽ cùng nhau cố gắng lần sau cản thận hơn.
Cũng từ sau ấy tôi rất khó có con trở lại vì bị tắc ống dẫn trứng. Chồng tôi rất yêu tôi, Anh bảo cứ lo chạy chữa từ từ. Việc chạy chữa đã hết gần 100 triệu nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. Do chúng tôi chạy chữa mất nhiều tiền nên hay bị mẹ chồng nói ra nói vào. Bà không thích tôi ra mặt.
Gần đây tôi phát hiện chồng tôi không còn chăm sóc tôi như lúc trước. Không còn nhắc nhở tôi uống thuốc, hay đi làm về muộn và cáu gắt với tôi những chuyện không đâu. Tôi hỏi anh có chuyện gì không thì anh nói không có gì.
Từ khi quen nhau cho đến khi kết hôn anh chưa bao giờ như vậy, lúc nào cũng ngọt ngào. Có cãi nhau thì anh cũng là người làm hòa trước. Tôi vừa buồn vừa tủi thân. Tôi giận anh. Thế rồi cũng lời qua tiếng lại, vợ chồng cãi nhau rất căng thẳng.
Mẹ chồng tôi vào can. Bà chưa kịp nghe tôi phân trần đã hùa vào bênh chồng tôi. Bà bảo: "Không có được con thì phải cho chồng đi kiếm con chứ. Định giữ chồng ở nhà để vô sinh luôn à. không đẻ được thì ở với nhau làm gì nữa. Không đẻ được thì về"
Tôi "chết lặng" người. Nếu như là trước kia chồng tôi sẽ bênh vực tôi nhưng lần này anh ấy lại im lặng. Vậy có nghĩa anh ấy cũng muốn như mẹ nói. Anh ấy đã hết yêu tôi. Có phải đã đến lúc tôi phải đi. Sao anh ấy không cùng tôi chờ đợi. Tôi nên làm gì bây giờ?
Như Ngọc (Tổng hợp)